Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 562: Chương 562: Trời ạ, mạnh mẽ một chút




Hoắc Vi Vũ sợ ngây người.

“Dì nói, đàn ông Hoắc gia vô sinh? Từ đầu Hoắc Cương Liệt cũng vô sinh, vậy ba của con, còn có Hoắc Dương...” Hoắc Vi Vũ căng mắt, không thể tin nhìn dì Lâm.

“Cũng không phải, dì nghe mẹ con nói, loại gien này là di truyền từ bà nội của con, kêu là gien ẩn tính gì đó, dì nghe không hiểu, có lẽ ý tứ chính là, con gái một nửa có thể là vô sinh, nhưng nếu như bé trai, sau khi được sinh ra sẽ bị vô sinh. Trời sinh tinh trùng chính là chết. Ba của con vì bảo vệ, cho nên, không nói với ai, dì cũng luôn giữ bí mật, đúng rồi, chuyện này ai nói với con.” Dì Lâm kinh ngạc hỏi.

“Là Hoắc Thuần kiểm tra ADN, nói con không phải người Hoắc gia.” Hoắc Vi Vũ giải thích nói.

Dì Lâm nở nụ cười, “Cũng không biết cô ta từ đâu biết được, dì cười chết mất, Hoắc Dương giống với ba của con, đều vô sinh.”

Hoắc Vi Vũ rất lý trí, “Cũng không nhất định, nếu như Hoắc Dương không phải do bà nội con sinh thì sao?”

“A.” Dì Lâm giật mình hiểu ra, “Cũng có khả năng này.”

“Bây giờ con đã biết, vì sao Hoắc Cương Liệt không thích ba của con, cũng không thích mẹ con, càng không thích con, Hoắc Cương Liệt đã biết chuyện này. Lấy tính cách đa nghi táo bạo của ông ta, nếu như lén xét nghiệm ADN, có lẽ sẽ cho Hoắc Thuần cùng làm, nếu như Hoắc Thuần không phải đứa nhỏ Hoắc gia, ông ta sẽ không thiên vị và cưng chiều Hoắc Thuần như vậy.” Hoắc Vi Vũ phân tích nói.

Cúi đầu, có chút thương cảm, hơn nữa là đau lòng ba của mình.

“Đừng suy nghĩ, dù sao bây giờ Tiểu Vũ của chúng ta, là một Thái Tử Phi tài trí hơn người, Hoắc gia bọn họ không xứng với con.” Dì Lâm vỗ tay Hoắc Vi Vũ trấn an nói.

“Dì biết cha ruột con là ai không?” Hoắc Vi Vũ hỏi, cô có chút tò mò với thân thế của mình.

“Mẹ con chưa nói, chuyện này, con cũng không nên hỏi nhiều, nói sau đi, mặc dù ba con bị vô sinh, nhưng mà đối xử với con, với mẹ con vô cùng tốt, tình cảm vợ chồng bọn họ cũng tốt, chưa bao giờ cãi nhau, rất ân ái đó.”

Khóe môi Hoắc Vi Vũ nở nụ cười châm chọc, “Đúng không?”

Nếu như ân ái, vì sao khi ba còn sống bà liền vứt chồng bỏ con.

Cỡ nào dứt khoát và nhẫn tâm.

“Tiểu Vũ, em tới đây một chút.” Lâm Thừa Ân nhíu mày kêu.

Hoắc Vi Vũ đi qua, nhìn về phía màn ảnh máy tính.

“Đây không phải là lọ thuốc hít của ba em sao, cái này, hẳn là di vật của mẹ em, sao có thể lưu lạc đến Việt Nam?” Lâm Thừa Ân kinh ngạc, nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm màn hình, đem hình ảnh phóng to.

“Thời gian trước, trong nhà có ăn trộm, trộm hết tất cả món đồ quý giá. Thừa Ân, bây giờ mấy món đồ đó ở đâu?” Hoắc Vi Vũ gấp gáp hỏi.

“Cuối tuần sau Việt Nam có buổi đấu giá, trong hội đấu giá này đều bán tang vật, nhiều người hỗn tạp, em muốn đi không?” Lâm Thừa Ân lo lắng nói.

“Phải đi.” Hoắc Vi Vũ không cần suy nghĩ nói.

“Một mình em đi quá nguy hiểm, thân phận hoàng tử cũng không thích hợp xuất hiện chỗ đó, Cố Cảo Đình càng không thích hợp, anh đi với em.” Lâm Thừa Ân phân tích nói.

Cô không muốn thiếu nợ Lâm Thừa Ân, hơn nữa, Cố Cảo Đình biết, sẽ tức chết.

“Chuyện của mình tự mình giải quyết, em không có việc gì.” Hoắc Vi Vũ cự tuyệt nói.

Lâm Thừa Ân khép lại máy tính, “Người đó đều không nên đi, hơn nữa vé vào cửa không phải ai cũng lấy được.”

“Em muốn đi, đó là di vật của ba và mẹ em, em nhất định phải đi.” Hoắc Vi Vũ quật cường nói

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.