Hoắc Vi Vũ lẳng lặng nghe động tĩnh bên kia, trong đầu trống rỗng.
“Trả tiền, bây giờ, lập tức, ngay lập tức, nếu không, anh vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho em.” Lâm Thừa Ân ngồi dậy, đôi mắt đỏ bừng nói.
“dạ, được.” Hoắc Vi Vũ đáp ứng.
Cô giơ lên tươi cười, trong lòng lại khổ sở.
Nước mắt đã tràn ra.
Cô cũng không biết, vì sao muốn khóc, chỉ cảm thấy, nước trong lòng, chứa không nổi nữa, liền từ tuyến lệ đi ra.
bên kia Lâm Thừa Ân cúp điện thoại.
Anh quay đầu nhìn về phía Luân Côn, “Tôi phải đi về.”
Luân Côn tới gần anh, “Làm cho tôi thoải mái, để cho cậu trở về.”
Lâm Thừa Ân xoay mặt, nắm tay nắm chặt, mu bàn tay nổi lên gân xanh.
Luân Côn giơ lên khóe miệng, “Ân ân, ân ân, ân ân. Hôm nay cậu, đáng yêu nhất.”
sắc mặt Lâm Thừa Ân xanh mét, liếc Luân Côn, “Vừa rồi nói những lời đó, là gạt em gái tôi.”
trong mắt Luân Côn xẹt qua một tia sắc nhọn, ý cười biến mất hầu như không còn, hướng tới Lâm Thừa Ân, đôi tay đè ở trên vai anh.
Anh ta như là lão hổ, trừ bỏ có khí lực của lão hổ, sức lực ra, còn có sát khí của lão hổ.
“cậu nếu không yêu lão tử, lão tử giết chết cậu……”
*
Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm lưng ghế.
Khóc đủ rồi, cảm xúc cũng hòa hoãn xuống.
“cô mang nhóm máu gì?” Trình Dật hỏi.
Hoắc Vi Vũ nhíu mày.
vừa rồi cô quá xúc động, quên mất còn có những người khác ở trên xe.
nội dung cô nói chuyện phiếm với Lâm Thừa Ân, không phải Trình Dật đều nghe thấy được?
“AB.” Hoắc Vi Vũ nói, nhìn về phía Trình Dật.
Nếu anh đã biết, cô cũng không cần phải che dấu, “Cố Cảo Đình là nhóm máu gì?”
“Giống như cô cũng là nhóm máu AB.” Trình Dật nhíu mày, nhìn trong ánh mắt Hoắc Vi Vũ, vài phần đồng tình.
kỳ thật anh, ấn tượng đối với Hoắc Vi Vũ khá tốt.
những người ở sòng bạc đó, phần lớn là bị mất nhân tính, mọi người biết.
Bọn họ muốn lấy tiền từ túi tiền của người khác, trước nay đều sẽ không suy xét tình huống người khác.
ngoại trừ cô.
Cô có lòng thương hại, cô cũng không có lòng tham, thậm chí cô hiểu được một vừa hai phải, tiến lùi thích đáng.
phụ nữ như vậy, vốn dĩ rất xứng đôi với tư lệnh.
Anh cũng cố ý chọc cùng.
thiếu chủ anh là gà mờ, sẽ không thiệt tình yêu một thiếu nữ, càng sẽ không yêu một người phụ nữ.
Thiếu chủ giống như là một thợ săn, ra tay mau, tàn nhẫn, chuẩn, mục tiêu chính xác, chuyên chú, chuyên tâm.
Nhưng mà một khi con mồi tới tay, liền sẽ mất đi hứng thú nồng hậu.
Thợ săn, sẽ không chỉ có hứng thú đối với một con mồi.
Tư lệnh không giống vậy, anh giống như là hồ ly, thoạt nhìn hung ác, giết chóc, ở trong lĩnh vực nào đó chính là vương giả, nhưng mà, loại động vật hung mãnh này vô cùng trung thành, chế độ một vợ một chồng, cả đời chỉ biết có một người phụ nữ, nếu người phụ nữ này chết, chung thân không cưới, rất nhiều, còn sẽ vẫn luôn trông coi bên vợ đã chết, cho đến chết đói.
yêu một người đàn ông, tình nguyện yêu hồ ly, cũng không cần yêu thợ săn.
Nghe được nhóm máu Cố Cảo Đình cũng là AB, Hoắc Vi Vũ có loại dự cảm bất hảo, có chút hoảng hốt.
Nếu Cố Cảo Đình là con của Quyền Linh, bà ta hẳn là sẽ không trợ giúp Duật Cẩn đối phó con của mình đi?
Này cũng quá huyền huyễn.
Trình Dật nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, anh dừng xe lại ở ven đường, quay đầu, nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, trấn an nói: “Trên đời này người mang nhóm máu AB nhiều, nhưng cũng không phải người sở hữu nhóm máu AB đều là anh em, tôi cảm thấy cô cũng bất đồng lo lắng quá mức.”
“Chuyện này có thể không cần nói trước cho Cố Cảo Đình không?” Hoắc Vi Vũ yêu cầu.