Chương 355: Tư lệnh bùng lên.
Cố Cảo Đình nhíu mày, đôi mắt thâm thúy giống như ẩn chứa vũ trụ mênh mông.
Anh có nhiều lời rất muốn nói.
Nhưng hiện tại không phải lúc nói chuyện.
Tổng thống truyền tờ đơn trong tay cho người khác xem.
Mai Kính Sơn nhìn thấy kết quả, hừ một tiếng, dò xét Lâm Thừa Ân, suy nghĩ sâu xa, sắc mặt rất khó coi.
Những người khác xem xong kết quả, liền bày tỏ ý kiến với tổng thống.
Tổng thống nhìn tất cả mọi người, chỉ có Mai Kính Sơn vẫn kiên trì cho rằng Hoắc Vi Vũ là gián điệp.
Lông mày tổng thống hơi hơi nhíu lại, nhìn Hoắc Vi Vũ, trầm giọng nói:
“Đa số thắng thiểu số, Hoắc Vi Vũ không phải là gián điệp, phóng thích.”
Đôi mắt Hoắc Vi Vũ rũ xuống, lông mi dài che khuất sóng ngầm trong mắt của cô.
Trong lòng có chút chua xót.
Cô thắng, nhưng tâm thua.
“Tiểu ngũ, chúng ta đi.” Lâm Thừa Ân vươn tay về phía Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ nhìn tay của Lâm Thừa Ân.
Giờ này khắc này, cũng chỉ có Lâm Thừa Ân, không rời bỏ cô.
Hoắc Vi Vũ cầm tay của Lâm Thừa Ân.
Anh lôi kéo cô ra ngoài.
Mai Kính Sơn thấy thân ảnh của hai người, ngửi thấy hương vị ngược luyến, cười trên nổi đau của người khác nhìn về phía Cố Cảo Đình.
Ách...
Cố Cảo Đình sớm đã không thấy bóng dáng.
*
Hoắc Vi Vũ đi ra khỏi cửa, cổ tay liền bị một bàn tay khác chế trụ.
Cô nhìn qua.
Cố Cảo Đình dùng sức kéo một cái, tách cô và Lâm Thừa Ân ra.
Anh lôi kéo cô đến phía xe của anh.
Hoắc Vi Vũ đỏ mắt, đánh đánh vào tay anh:
“Cố Cảo Đình, anh thả tôi ra.”
Cố Cảo Đình căng thẳng, toàn thân bao phủ hàn khí, tốc độ càng nhanh.
Thượng trung tá thấy thế, khẩn trương chạy tới, mở cửa sau xe ra.
“Tiểu ngũ.” Lâm Thừa Ân chạy đến chỗ Hoắc Vi Vũ.
Anh còn chưa đuổi kịp, liền bị mười mấy tên lính ngăn lại.
Hoắc Vi Vũ lo lắng quay đầu nhìn Lâm Thừa Ân.
Lâm Thừa Ân không thể tiến về trước dù chỉ một bước.
Cô phát hỏa, cả giận nói:
“Cố Cảo Đình, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Cố Cảo Đình không nói gì đặt cô vào trong xe.
Anh muốn cô ngồi trong xe, cô liền không cho anh như ý.
Hoắc Vi Vũ muốn mở cửa bên kia ra xuống xe.
Cửa còn chưa mở, Cố Cảo Đình đã kéo cô lại, hôn lên môi cô.
Vội vàng, hung mãnh, không cho phép người ta kháng cự.
Lưỡi đỏ tiến vào trong miệng của cô.
Hoắc Vi Vũ không nguyện ý, liều mạng đẩy bờ vai của anh.
Cô càng đẩy anh, anh càng ôm cô chặt hơn.
Cô không thể nhịn được nữa, răng sắc bén cắn vào lưỡi của anh.
Cố Cảo Đình chặn lấy môi của cô, ánh mắt sáng rực nhìn cô.
Hoắc Vi Vũ nếm thấy vị máu tanh.
Đó là máu của anh, đang chảy trong miệng của cô, hòa vào trong cơ thể của cô.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ chua xót, không có nhẫn tâm, buông lỏng răng ra.
Máu dọc theo khóe miệng của anh chảy xuống.
Thượng trung tá nhìn Tư lệnh dùng tay quyệt máu trên miệng mình.
Đau lòng cho Tư lệnh.
Mấy ngày nay, Tư lệnh đều không ngủ, tìm cách cứu cô.
Bên ngoài, phi cơ, xe tăng, đội cảm tử đều đã chuẩn bị xong.
Nếu như cô ta bị tuyên bố là gián điệp, Tư lệnh liền trực tiếp đi vào bắt người.
“Hoắc tiểu thư, xin cô thương xót, đừng tra tấn Tư lệnh nữa.” Thượng trung tá chen miệng nói.
Ánh mắt Cố Cảo Đình đảo qua, ra lệnh:
“Im miệng, lái xe.”
Thượng trung tá chạy xe.
Hoắc Vi Vũ mím chặt môi, nhìn chằm chằm khuôn mặt vừa lạnh lùng vừa anh tuấn, vành mắt hồng hồng.
Cô đợi anh ba ngày, 72 tiếng, giống như một đứa ngốc, nhìn qua cửa.