Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 681: Chương 681: Tự mình nghĩ




“Nhất phẩm phu nhân không có cách nào khác, chỉ có thể đem chuyện này nói với cha của Đan Địch Tư Lục Phỉ.

Đan địch tư lục lão muốn làm hoàng đế, ông ta muốn lấy lí do là lần phát binh này, nhưng không nắm chắc mười phần thắng, cho nên muốn thông gia với tôi, dựa vào binh lực nước M để lên ngôi.”

Hoắc Vi Vũ hiểu ý Tô Bồi Ân, xen ngang: “Anh ở nước M có quyền lớn lắm sao?”

Tô Bồi Ân bật cười, “Cũng tạm. Anh đã cự tuyệt lời đề nghị của Đan Địch Tư Lục lão, nói rằng anh ở nước M đã có vị hôn thê, Đan Địch Tư Lục lão coi trọng Cố Cảo Đình, cố ý làm tăng thêm tính gay go trong mâu thuẫn giữa nước em với nước G, như vậy, Đan Địch Tư Lục có thể thành công giao kèo việc liên hôn, sau đó lão ta có thể dùng binh lực của Cố Cảo Đình lên làm vua.”

“Cho nên, anh nói điểm sơ hở ở đây chính là....?” Hoắc Vi Vũ hoài nghi hỏi.

“Nếu quốc vương nước G biết tình hình của Đan Địch Tư Lục Phỉ, lại biết mục đích chính của ông ta, hắn còn có thể để cho Đan Địch Tư Lục Phỉ kết hôn cùng Cố Cảo Đình sao? Có quốc vương nước G giúp đỡ, Cố Cảo Đình chẳng phải sẽ dễ dàng giải cứu con tin ở nước G hơn sao. Đám cưới của Cố Cảo Đình được giải quyết rồi, em cũng có thể quay về bên cậu ta rồi?” Tô Bồi Ân cười nói, quan sát kĩ biểu cảm của Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ đột nhiên cảm thấy Tô Bồi Ân thực sự đáng sợ.

Anh ta ngay cả chuyện người của Cố Cảo Đình bị bắt làm con tin ở nước G cũng biết.

Chắc chắn, anh ta không phải thương nhân bình thường.

“Anh phân tích nghe thật ghê, nhưng anh chỉ lo phân tích cái bề mặt, không chú ý gì tới những chi tiết vụn vặt hết. Quốc vương của nước G làm sao dễ dàng tin tưởng tôi được, mặt khác, tôi muốn gặp ông ta cũng khó như lên trời.” Hoắc Vi Vũ nói lý.

“Tôi chỉ dạy cô phương pháp, còn quá trình tiến hành ra sao, cô phải tự nghĩ.” Tô Bồi Ân đi đến toilet.

Hoắc Vi Vũ rũ mi xuống, tay vô thức là quần áo.

Nếu cô nói chuyện này cho Cố Cảo Đình, anh có dễ giải quyết vấn đề hơn hay không?

“Cảo Đình, từ từ, anh mạnh quá, sát vào thêm một chút đi.” Âm thanh nũng nịu của Đan Địch Tư Lục Phỉ cách vách truyền tới.

Vì xung quanh vô cùng yên ắng, cho nên những lời vừa rồi cô có thể nghe rõ mồn một, tay đang cầm máy ủi dừng lại.

Cô muốn nói cho anh biết, cho dù cô không xứng được ở cùng Cố Cảo Đình, không thể làm người phụ nữ hạnh phúc của anh thì người đó cũng không nên là Đan Địch Tư Lục Phỉ.

Hoắc Vi Vũ tắt bàn là điện đi, đi đến cửa phòng cách vách.

“A. Cảo Đình, anh nhẹ chút, nặng quá, đau quá.” Đan Địch Tư Lục Phỉ kêu lớn.

Hoắc Vi Vũ khựng lại, lòng đầy căng thẳng, trong đầu hiện lên những hình ảnh không hay.

Bọn họ sẽ không ở trong đó.... Làm cái chuyện đó đi.

Tay đưa lên định gõ cửa run run, cô đang phải đấu tranh tư tưởng.

Đàn ông có nhu cầu, điều đó không phải rất bình thường sao?

Huống chi, Đan Địch Tư Lục Phỉ dáng dấp cũng hoàn hảo, cao ráo, xinh đẹp.

Chính vì thế cô lại thấy đau lòng hơn, giống như bị con sâu chui vào luồn lách bên trong.

Cô luôn tự đánh giá, tự cho mình đúng, tự mình đối diện với mọi việc. Kết quả, cô làm đâu sai đó.

Cô không hiểu được Cố Cảo Đình, cũng không hiểu thế cục, càng không biết, mình phải như thế nào mới đúng.

Vậy... cứ như anh muốn, không làm gì cả đi.

Hoắc Vi Vũ như gà trống đá thua, vội hạ tay xuống, nhanh chóng rời về phòng.

Dẫu vậy, tâm vẫn không ngừng đau nhói.

Làm chuyện đó cần có sự phối hợp của hai người.

Nếu Cố Cảo Đình không đồng ý, không ai có thể miễn cưỡng anh.

Nếu đó là ý của anh, vậy cô lấy quyền gì mà phá hỏng nó?

Hành động gõ cửa của cô sẽ chỉ khiến tất cả mọi người xấu hổ, không những không giúp gì cho họ mà còn khiến họ chán ghét cô hơn.

Chỉ là, Cố Cảo Đình đã bắt đầu một cuộc sống mới rồi

Cô có phải cũng nên bắt đầu cuộc sống mới của riêng mình?

“Phanh” Tiếng súng vang lên, phá vỡ sự yên lặng của màn đêm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.