Tay Hoắc Vi Vũ run rẩy, liếc nhìn đôi mắr sắc bén của anh.
Nếu như cô lấy ra, có cảm giác như cùng đứng chung một chuyến thuyền với anh.
Cô còn có thể vứt bỏ anh ta hết thảy sao?
Nhưng không lấy ra, trong lòng cô như đang đè nén, sắp nổ tung.
KHó chịu, dày vò, muốn phát tiết.
“Lấy ra đi, tại sao không lấy ra, không phải muốn biết tôi là ai sao? Tôi liền cho em biết.” Giang Hạo Trần cuồng ngạo nói, như không có chuyện gì to tát.
“Anh không sợ tôi nói cho Cố Cảo Đình sao, anh thế mà...” Hoắc Vi Vũ nhíu mày, trong mắt lóe lên thống khổ, hơi nước dần dần tràn ngập.
“Tôi sợ anh ta sao? Chẳng qua, Hoắc Vi Vũ, em nghĩ thông suốt đi, em khẳng định muốn nói với Cố Cảo Đình sao? Nếu như Cố Cảo Đình biết em bị đàn ông khác làm, anh ta sẽ muốn em nửa sao? Theo tôi biết, anh ta mắc bệnh thích sạch sẽ.” Giang Hạo Trần giật giật khóe miệng, buông tay Hoắc Vi Vũ ra.
Trong mắt Hoắc Vi Vũ, trầm tĩnh như tử vong.
Cô biết, đó là tuyệt vọng.
Nước mắt lẳng lặng chảy xuống.
Trong lòng chua xót lợi hại.
Như đã không thể yêu nữa, cũng không sợ anh bẫy.
Cô chậm rãi lấy mặt nạ của Giang Hạo Trần ra.
Gương mặt Tô Bồi Ân phóng đại trước mặt cô.
Hoắc Vi Vũ kinh hãi trừng mắt, sắc mặt không thể tin nổi:
“Sao lại là anh? Anh là anh em sinh đôi của Tô Bồi Ân hả?”
“Cái gì mà anh em sinh đôi, tôi chính là Tô Bồi Ân.” Tô Bồi Ân nói, cười một tiếng, tà mị vạn phần.
Hoắc Vi Vũ nhíu mày.
“Anh cao hơn Tô Bồi Ân.”
“Tôi độn giày.”
“Anh to lớn hơn Tô Bồi Ân.”
“Tôi hóa trang.”
Cho nên, Giang Hạo Trần chính là Tô Bồi Ân.
Tính tình của cô lập tức phát nổ, đập mặt nạ vào người anh, không bình tĩnh:
“Vì sao anh lại làm như vậy?”
“Tôi thích em.” Tô Bồi Ân hùng hồn nói ra.
“Biến!” Hoắc Vi Vũ quát ầm lên, xông lên, dùng hết sức đánh Tô Bồi Ân.
Anh không động đậy chút nào, để cho cô đánh, giống như quả đấm của cô là bông mềm, không thấy đau chút nào.
HOắc Vi Vũ không đánh nổi, vẫn không có trút hết phẫn nộ.
Cô không lý trí xé áo của anh:
“Anh điên rồi sao? Phụ nữ thích anh nhiều như vậy, sao anh lại muốn tôi. Không phải anh chê tôi xấu sao. Không phải anh nói tôi ngốc sao? Tôi không có điểm nào thuận mắt anh, anh làm gì vậy.”
“Không xinh đẹp rất nhiều, người ngốc cũng rất nhiều. Nhưng phụ nữ xấu như em không nhiều, ai bảo em trêu chọc tôi trước.” Tô Bồi Ân ung dung nói, rũ mắt nhìn cô.
“Tôi trêu chọc anh, anh liền...liền đối với tôi như vậy sao? Phụ nữ nhiều như vậy! Người tự nguyện để anh làm rất nhiều, sao anh lại phải như vậy.” Hoắc Vi Vũ không thể nghĩ ra, nước mắt chảy, nắm chặt tay, móng tay ấn vào da thịt.
“Tôi muốn ai, liền có thể không có sao?” Tô Bồi Ân tự phụ trả lời.
Hoắc Vi Vũ đỏ mắt nhìn anh chằm chằm.
Cô cảm giác cơn phẫn nộ của mình, căm hận, đối với Tô Bồi Ân mà nói, chẳng có tác dụng gì.
Mặc kệ cô nói gì, tức giận, đều khôn thay đổi được kết quả.
Cho dù là bây giờ, cô muốn giết Tô Bồi Ân.
Lấy năng lực của cô, cơ bản không giết được anh.
Rốt cuộc cô phải làm gì?
Hoắc Vi Vũ trầm mặc, anh ta cũng trầm mặc nhìn cô.
Sau ba phút, anh nói chuyện:
“Nghĩ thông suốt chưa? Muốn làm bạn gái tôi không? Em theo Cố Cảo Đình quá mệt mỏi.”
Nước mắt của Hoắc Vi Vũ như chân trâu, không dứt được.
Trước kia cô không xứng với Cố Cảo Đình, hiện tại càng không xứng.
Dù vậy, cô cũng không muốn cúi đầu trước vận mệnh.