Tô Bội Ân hồ nghi, nhìn ảnh chụp.
Dì Thanh cư nhiên chính là mẹ của Hoắc Vi Vũ.
Cự tuyệt ý nghĩ, Duật Nghị là con trai của dì Thanh.
Duật Cẩn hẳn là biết Hoắc Vi Vũ tồn tại.
ông ta còn muốn Hoắc Vi Vũ gả cho Duật Nghị?
giải thích duy nhất, Hoắc Vi Vũ không nên là con gái của dì Thanh?
Kia, Hoắc Vi Vũ từ nơi nào tới?
*
Hoắc Vi Vũ nằm ở trên giường, nhắm hai mắt lại.
Cô không cần nghĩ, không cần khổ sở.
Nếu người phụ nữ kia không cần cô, cô không nên khổ sở.
Cô muốn sống tốt, sống cho mọi người hâm mộ.
Nửa đêm, mơ mơ màng màng, có một bóng hình nằm ở bên cạnh cô.
Hoắc Vi Vũ mở to mắt.
Hôm nay có ánh trăng.
Ánh trăng từ cửa sổ tiến vào.
Tuy rằng không có bật đèn, cô cũng có thể mơ hồ thấy rõ hình dáng Cố Cảo Đình.
“Sao anh lại tới đây?” giọng Hoắc Vi Vũ ám khàn hỏi.
“Không phải em nói, đại sự làm trọng sao?” Cố Cảo Đình mềm nhẹ nói.
trong lòng Hoắc Vi Vũ chảy xuôi một ít chua xót khác thường.
đại sự của anh, chính là cô?
Mà đại sự của mẹ cô, là Duật Cẩn.
Anh có thể vì cô, buông bỏ hết thảy.
Mẹ của cô vì Duật Cẩn, cũng buông xuống hết thảy.
trong lòng Hoắc Vi Vũ dao động lợi hại.
Cô chủ động ôm eo anh, chui vào trong lòng ngực anh, hấp thụ dương quang thuộc về anh.
Cô biết không nên, chính là bây giờ, cô cảm thấy lạnh, cô muốn một cái ôm ấm áp, làm cô tạm thời tránh né thì tốt.
Mà phần ấm áp này, chỉ có anh có thể cho cô.
bây giờ rốt cuộc cô hiểu rõ, vì sao lúc trước sẽ vô nghĩa sa vào ôm ấp của Cố Cảo Đình.
Bởi vì trên thế giới này, chỉ có anh ôm ấp, làm cho cô cảm giác được ấm áp.
Làm cho cô sẽ không cảm thấy cô đơn và bất lực như vậy.
Cho nên, anh thu hồi ôm ấp của mình, lúc không cho cô dựa vào, cô mới cảm thấy tuyệt vọng như vậy.
Tuyệt vọng đến không dám yêu.
Từng có vui sướng, mới biết được thống khổ dày vò như vậy, được ấm áp quá, lúc rét lạnh, quả thực khắc cốt ghi tâm.
Mà khi này phần ấm áp lại xuất hiện lần nữa, cô lại không tự chủ được muốn tới gần.
Bởi vì quá lạnh.
Hoắc Vi Vũ ôm chặt lấy anh.
“Về sau, đừng đẩy em ra.” Cô bật thốt lên.
Nói ra, chính mình cũng hoảng sợ.
Cố Cảo Đình tươi cười, trong mắt trong suốt, tràn ngập vẻ vui mừng.
“được, không đẩy ra.” Cố Cảo Đình hứa hẹn.
Anh hứa hẹn, chính là một lời nói một gói vàng.
đôi mắt Hoắc Vi Vũ rung động.
Cô đây là trong tiềm thức muốn cùng Cố Cảo Đình ở bên nhau sao?
Cô không muốn lại suy nghĩ, đem đầu tựa ở trong lòng ngực anh.
Cố Cảo Đình ở trên đỉnh đầu của cô hôn một chút, nhẹ giọng nói: “Bây giờ còn sớm, ngủ tiếp đi.”
“uh.” Hoắc Vi Vũ lên tiếng, ở trong lòng ngực anh tìm một vị trí thoải mái nhất.
Trong lòng, lại phát đau.
Vì ba ba cảm thấy ủy khuất, cảm thấy đáng thương, đó là một người đàn ông cả đời đỉnh thiên lập địa.
Ba ba tốt như vậy, vì cô, vì gia đình, dồn hết tất cả, vì sao phải trải qua cái này.
Cố Cảo Đình giống như rất mệt, một hồi sau, phát ra hơi thở đều đều.
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Anh nhắm mắt lại, hình dáng tươi sáng, vô cùng tuấn mỹ.
Nếu lúc này, không phải có anh ở đây, cô nhất định sẽ càng khổ sở hơn.
Dựa theo tính cách của cô, cô sẽ điên cuồng, sẽ phát tiết, sẽ đi hủy diệt hết thảy, cầu cho tâm linh bình tĩnh.
“Cám ơn anh, Cố Cảo Đình.” Hoắc Vi Vũ nhẹ giọng nói, nước mắt ở trong bóng đêm lẳng lặng chảy xuống, đầu dựa vào cánh tay anh, nhắm hai mắt lại.