Bên ngoài, lộn xộn đấy.
“Ầm” một tiếng.
Cố Cảo Đình nhíu mày, trong nội tâm hiện lên sợ hãi, bước về phía tiếng động.
“Báo cáo hoàng tử, nhờ có Hoắc tiểu thư xả thân cứu giúp, giúp chúng ta tranh thủ thời gian, để được cứu viện.” Vệ sĩ báo cáo.
Cố Cảo Đình nhìn về phía trên cánh tay Hoắc Vi Vũ bị thương, ánh mắt sắc bén càng lạnh như băng.
Sắc mặt cũng càng ngày càng xanh mét.
Thì ra anh còn có thể vì cô cảm thấy tức giận.
Cô vì ai chết, mắc mớ gì tới anh.
Anh chịu đựng mọi chuyện của cô, anh đều để trong lòng, cảm giác thật tồi tệ.
Cố Cảo Đình quay người, từ một hành lang khác rời khỏi.
Y Phương Phương nghe được tiếng súng, cũng từ phòng VIP đi ra, nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng của Cố Cảo Đình rời đi.
“Người đẹp, ở đây đã xảy ra chuyện gì?” Y Phương Phương hỏi nhân viên thu ngân trốn trong gốc tường.
“Có thích khách, không biết muốn ám sát tư lệnh hay là muốn ám sát hoàng tử, bị một người phụ nữ tới quấy rối, bây giờ thích khách chạy, hình như người nữ kia bị thương.” Nhân viên thu ngân sợ hãi nói.
Y Phương Phương thấy Duật Nghị ôm một người phụ nữ đang hôn mê đi ra.
Người phụ nữ kia là... Hoắc Vi Vũ.
Cô không hiểu, tại sao Hoắc Vi Vũ lại cùng với Duật Nghị ở chung một chỗ.
Chẳng lẽ bên trong chuyện này có hiểu lầm gì sao?
Phòng cấp cứu trong bệnh viện.
“Bệnh nhân đã lên cơn sốc, chuẩn bị điện giật 200J.” Bác sĩ vội vàng nói.
Hoắc Vi Vũ khôi phục một chút ý thức.
Cô cảm giác được linh hồn của mình giống như đang bị hút ra ngoài, cả người chết lặng, hơi cũng không thở ra được.
“250J.” Bác sĩ la lên..
Dòng điện càng mạnh hơn xuyên qua trái tim của cô.
Cảm giác vô cùng khó chịu.
Ho một tiếng. Mơ mơ màng màng cô nghe được giọng nói của bác sĩ.
“Bác sĩ Hoa, trái tim đã đập, huyết áp vẫn chưa ổn định.”
“Bác sĩ Hoa, bệnh nhân bị xuất huyết, vết thương có độc, trước mắt không biết “
“Tiến lên lọc máu, trong 24 tiếng không được ngừng theo dõi. Nếu cô ấy chết, chúng ta cũng xong đời.”
Nếu như cô chết rồi, sẽ không trở thành thái tử phi.
Nếu như cô chết rồi, trái tim sẽ không đau nữa.
Nếu như cô chết rồi, cũng không đau khổ, cũng không cần kéo dài hơi tàn.
Cô chết như vậy, có lẽ Cố Cảo Đình... Sẽ không khổ sở.
Trong đầu cô hiện lên bóng dáng của Cố Cảo Đình, Hoắc Vi Vũ giật mình.
Không được, cô không thể chết được.
Phùng Tri Dao ở bên cạnh anh, bất cứ lúc nào cũng có thể hại chết anh.
Thích khách kia sẽ không dễ dàng buông tha cho anh.
Cô chết rồi, ai tới thay anh tìm nhược điểm của Duật Cẩn, ai tới bảo vệ anh.
Hoắc Vi Vũ mở mắt.
“Thật tốt quá, bác sĩ Hoa, cuối cùng cô ấy đã tỉnh lại.” Y tá kích động nói.
“Tim đập bình thường, huyết áp bình thường, mạch đập lại bình thường.” Một bác sĩ khác nhìn vào máy báo cáo.
Bác sĩ Hoa lau mồ hôi trên trán, phân phó bác sĩ bên cạnh nói: “Tiếp tục theo dõi 24h, bảo đảm trong máu không có lưu lại độc tố.”
“Vâng.” Bác sĩ đáp.
Bác sĩ Hoa xoay người đi về phía cửa, y tá tắt đi đèn phòng giải phẫu.
Duật Nghị nhìn bác sĩ Hoa đi tới, chạy lên hỏi: “Cô ấy thế nào?”
“Đã tỉnh lại, nhưng cần phải tiếp tục theo dõi 24h, chú ý nghỉ ngơi, trước đừng cử động, sau khi lọc máu xong sẽ chuyển qua phòng bệnh.” Bác sĩ Hoa nói.
Duật Nghị đẩy bác sĩ ra đi vào phòng giải phẫu.
Vẻ mặt Hoắc Vi Vũ tái nhợt nằm trên bàn giãi phẩu, bờ môi cũng trắng nhợt, trên người cắm đầy ống.
Trên cổ có, ngực có, cánh tay, trên đùi đều có.
Thoạt nhìn, vô cùng thê thảm.
Rõ ràng lúc sáng, cô vẫn còn kinh diễm động lòng người, bây giờ lại là người cận kề với cái chết.
“Sao cô ngốc như vậy, không phải nói không thích tôi sao? Còn cố ý để cho tôi chán ghét cô.” Giọng nói của Duật Nghị nghẹn ngào.
Hoắc Vi Vũ có chút áy náy với cậu ta.
Không phải cô bị thương vì cậu ta, còn lợi dụng cậu ta.
Ánh mắt của cô nhìn về phía cửa, thấy được Cố Cảo Đình, là ở chỗ đó.
Nước mắt Hoắc Vi Vũ chảy xuống...