Chương 436: Yêu thích lẫn nhau, ái muội mập mờ.
“sa rang hae.” Hoắc Vi Vũ dừng lại.
Đây là tiếng hàn mà?
Trong lòng cô căng thẳng, không chút suy nghĩ, liền nhìn Cố Cảo Đình giải thích nói:
“Không phải tôi làm.”
Cố Cảo Đình gắt gao nhìn cô, trong mắt lạnh lùng như băng.
Cô gấp gáp giải thích như vậy, là muốn phủ nhận quan hệ với anh sao?
Anh biết không phải cô làm, xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô làm gì còn tâm hơi mà làm chuyện này.
“Chép phạt câu đó một ngàn lần.” Cố Cảo Đình lạnh lùng nói, tĩnh bơ đi ra ngoài.
Hoắc Vi Vũ nhíu mày.
Cô không làm thật mà!
Sao anh lại không tin cô?
Chẳng qua thái độ của anh, cô cũng nhìn thấy.
May mắn không có chủ động, nếu không, không phải tự rước lấy nhục sao?
“Ha ha ha, Hoắc Vi Vũ, cô thật đúng là không biết xấu hổ?” Tử Viện cười trên nổi đau của người khác nói.
“Người nào làm, thì người đó chính là không biết xấu hổ.” Hoắc Vi Vũ bình tĩnh mắng lại.
Sắc mặt Tử Viện trầm xuống, chẳng qua, vẫn giữ vững nụ cười trên môi, âm dương quái khí nói ra:
“Cô cũng thấy thái độ của Cố Cảo Đình, cô càng quấn anh, anh càng ghét cô, thu hồi lại tự mình đa tình đi.”
Khóe miệng Hoắc Vi Vũ giật giật, băng lãnh nhìn Tử Viện:
“Cô cũng vậy thôi, Cố Cảo Đình không phải là đàn ông của cô. Chẳng qua cơ chỉ là vì Cố phu nhân tương lai dọn đường. Tiện nghi cho người khác, gây thù chuốc án vào chính mình, lãng phí thời gian. Tôi không phải là người duy nhất xuất hiện bên cạnh Cố Cảo Đình, cũng không phải là người cuối cùng, chúc cô chiến đấu đến sau cùng.”
Cô xoay người trở về phòng.
Sắc mặt Tử Viện trắng bệch, cười cũng cười không nổi nửa rồi.
Coi như thắng Hoắc Vi Vũ một ván, cũng không cảm giác được chút vui vẻ nào.
*
Hoắc Vi Vũ vừa về đến phòng.
Bảo mẫu đưa giấy bút tới cho Hoắc Vi Vũ, khó xử nói:
“Tư lệnh muốn cô chép một ngàn lần, trong vòng một tiếng, nếu như thiếu một lần, phạt thêm một ngàn lần nữa.”
Hoắc Vi Vũ: “...”
Anh có cần làm vậy không? Cũng không phải học tiểu học mà.
“Nếu như tôi không viết?” Hoắc Vi Vũ phản nghịch hỏi.
“Cấm túc cô bảy ngày, không cho tự do ra ngoài.” Bảo mẫu cúi đầu nói.
Hoắc Vi Vũ nhíu mày nhìn giấy bút trong tay bảo mẫu.
Cố Cảo Đình đoán được cô không chịu viết sao?
Cô bất đắc dĩ, cầm giấy cùng bút, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện vậy.
Cô viết một hàng: Đình saranghae Vũ.
Viết một mạch được một trăm lần, nhìn thời gian đã qua mười phút rồi.
Tốc độ như vậy, viết một ngàn lần phải mất 100 phút.
Trong vòng một giờ hoàn thành một ngàn lần là không có khả năng.
Suy nghĩ một chút
Cô lấy thêm một cây bút trong ngăn kéo.
Trong túi cô cũng còn một cây bút.
Đồng thời cầm ba cây bút, viết cùng lúc.
Mười phút liền có thể viết 300 lần rồi.
40 phút là xong.
Sau khi lao động chân tay, bụng lại “ọt ọt” kêu lên.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Hoắc Vi Vũ đi ra mở cửa.
Cố Cảo Đình lạnh lẽo đứng ở cửa ra vào, nhìn cô, hỏi:
“Viết xong chưa?”
Hoắc Vi Vũ quay người, đưa giấy trên bàn cho anh, nói:
“Qua đây nhìn, một giờ 1000 lần, tặng thêm cho anh mười lăm lần nữa.”
“Không cần tặng. Tôi sẽ trả lại cho cô.” Cố Cảo Đình đi vào, ngồi xuống trước bàn, thấy trên bàn có ba cây bút, liền hiểu rõ.
Hoắc Vi Vũ khẩn trương.
May mắn anh cũng không nói gì.
Cố Cảo Đình cầm bút, lấy một tờ giấy trắng viết: Đình saranghae Vũ.
Chữ của anh mây bay nước chảy, nét chữ cứng cáp, có chút bá đạo của Cố Cảo Đình, mạnh mẽ, tại chỗ rất nhỏ, cũng được anh viết tinh tế tỉ mỉ.
Chỉ xem chữ viết, nhịp tim Hoắc Vi Vũ liền bắt đầu tăng nhanh...