Ánh mắt của cô ôn nhu, thở ra hơi thở, hương thơm thanh nhã, dừng ở trên mặt anh.
Anh cũng có thể cảm giác được tay cô xuyên qua tóc của anh, nhè nhẹ ngứa.
Anh chậm rãi hướng tới môi cô.
Hoắc Vi Vũ cảm giác được anh tới gần, nhớ tới Tô Bội Ân cũng hôn cô, trong lòng lộp bộp một cái, chột dạ kịch liệt, thối lui về sau một bước, “Thổi đi, em đi chuẩn bị mì gói.”
Cô đem máy sấy nhét vào trong tay anh.
Cố Cảo Đình hơi nhíu mày, ánh mắt thâm vài phần, nhìn bóng dáng cô.
Cô giống như…… Không muốn thân anh.
Còn đang để ý chuyện linh kia sao?
Hoắc Vi Vũ đưa lưng về phía anh, đem lạp xưởng, dưa muối, để vào mì ăn liền.
Cố Cảo Đình đi tới, tốc độ ở trên môi cô chạm vào một chút.
Chạm vào một chút, liền thối lui.
lưng Hoắc Vi Vũ cứng còng.
Tim, bay nhảy nhanh.
Cố Cảo Đình cư nhiên nổi lên chơi đánh lén.
Cái này quỷ ấu trĩ.
Cô nhìn về phía Cố Cảo Đình, anh thực tự nhiên kéo ghế dựa ra ngồi xuống.
Giống như nụ hôn kia, là vợ chồng bình thường thăm hỏi tự nhiên.
Hoắc Vi Vũ liếm liếm môi, lại đi truy cứu, có vẻ quá cố tình.
Rốt cuộc bọn họ không phải lần đầu tiên hôn môi.
Chỉ là lần hôn này, cùng với trước kia bá đạo, cường thế thực không giống nhau.
Giống như mối tình đầu thời điểm mưa bụi mênh mông, càng làm cho người lưu niệm và ghi khắc.
“Muốn chân gà không?” Hoắc Vi Vũ lắc lắc chân gà chân không trong tay.
“muốn.” Cố Cảo Đình lên tiếng, đem hộp mì ăn liền mở ra, nồng đậm hương vị bò kho xông tới, kích thích vị giác đói khát.
Anh hút một ngụm, phát ra tiếng rột rột.
Hoắc Vi Vũ nhìn anh một cái, cô cũng ăn.
Cô đem túi chân gà xé rách, đưa cho anh.
Cố Cảo Đình tiếp nhận, cắn một ngụm, hơi nhíu mày, “Về sau loại chân gà này không nên ăn, không khỏe mạnh.”
Hoắc Vi Vũ giơ lên tươi cười, khuấy đảo trong chén mì ăn liền của mình, chuyển cho anh.
“lần trước em nhìn một đề tài về bộ đội đặc chủng trên TV, mặt trước nói, binh lính đi dã ngoại, lúc đói, đều ăn cả rễ cây, có chân gà anh thấy đủ đi.” Hoắc Vi Vũ trêu chọc nói.
“Xác thật như vậy, nhưng mà, phân tích hoàn cảnh cụ thể không phải sao? Cái loại này, là muốn bổ sung thể lực đỡ đói, đúng rồi, em có xem qua Discovery không?” Cố Cảo Đình nói chuyện phiếm.
“đã xem qua, là một loại thám hiểm, loại tiết mục sinh tồn dã ngoại, bởi vì chính mình làm không được, cho nên xem người khác làm được, lúc xem có loại cảm giác không ngừng kinh hỉ và khiếp sợ.” Hoắc Vi Vũ che mặt, hút một ngụm.
“Trên thực tế, dã ngoại chân chính cầu sinh so với thứ em thấy trên Discovery là tuyệt vọng.” bên trong mắt Cố Cảo Đình trầm trọng lên.
Hoắc Vi Vũ nhìn ra một chút manh mối, “anh trải qua rồi à?”
“Từng trải qua, có lần anh nhận được tin tức, ba anh còn sống, tọa độ ở rừng cây Amazon, hang ổ Kha Đặc Thành, anh mang theo tám bộ đội đặc chủng đi, em có biết, ở đó nguy hiểm nhất là cái gì không?” Cố Cảo Đình hỏi.
“Dã thú? Rắn độc? Cá sấu? Thực nhân ngư? hay là bộ lạc nguyên thủy ăn thịt người?” Hoắc Vi Vũ hỏi.
“dã thú lớn không cần sợ, thủ hạ anh đều là tay súng thiện xạ, cho dù không thể nổ súng, trên tay chúng ta đều là vũ khí, nguy hiểm nhất chính là nhện độc và muỗi độc, một là khó lòng phòng bị, mà đối với ẩn núp, vô cùng bất lợi.”
Hoắc Vi Vũ ngẫm lại, liền cảm thấy rất khủng bố.
Cái loại địa phương này, vẫn là xem trên TV thì tốt rồi.
“Sau thì sao? anh cứu ra ba ba anh không?” Hoắc Vi Vũ tò mò hỏi.
trước nay cô đều chưa có gặp qua ba ba anh, cũng chưa từng nghe qua sự tình của ba ba anh.