Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đội trưởng Lý: “...”
Mẹ nó, cô cũng chuẩn bị đầy đủ đấy?!
Ông ấy cầm lấy giấy bút bắt đầu viết, sau khi viết và ký tên, Tống Thanh Ninh cũng ký tên.
Khi đến nhà họ Lý, hai mẹ con nhà họ Lý không biết viết.
Việc này rất dễ thực hiện, chỉ cần nhấn dấu vân tay là được!
Cái gì? Ở đây không có mực son, mực son phải về đội sản xuất lấy?
Làm gì mà phải tốn công thế, cô cầm dao đứng trước mặt Lý Thiết Trụ vẫn đang bị giẫm lên, sau đó cứa một dao lên tay anh, ấn tờ giấy vào ngón tay anh, thế là xong!
Về phần tiếng kêu đau đớn của Lý Thiết Trụ, ai quan tâm?
Mục Cảnh An theo dõi toàn bộ quá trình: “...”
Cô đưa biên lai cho Lý Thiết Trụ, bảo anh ta để bốn mươi tệ ở nhà đội trưởng Lý, khi đến lúc cô sẽ đến nhà đội trưởng Lý lấy. Đừng cố trì hoãn, có biên lai trong tay, cô có thể đưa họ đến công xã bất cứ lúc nào.
Đưa một tờ cho đội trưởng Lý và nhét tờ còn lại vào túi quần.
Sau đó mới mỉm cười vui vẻ và nói với Mục Cảnh An: “Đồng chí, anh có thể để anh ta đi. Cảm ơn anh vừa rồi đã ngăn chặn anh ta và cảm ơn anh nhiều vì đã giúp em giẫm lên anh ta. Vẫn là đồng chí đáng tin cậy. Nhìn thấy anh trong bộ đồ xanh này làm em yên tâm hơn, tạm biệt ”.
Nói xong, liền vác con dao chặt củi lên vai rồi rời đi trong tiếng loảng xoảng.
Mục Cảnh An bối rối nhìn bóng lưng cô, cô không nhận ra anh sao?
Anh hét lên: “Em cứ thế mà bỏ đi à?”
Tống Thanh Ninh quay đầu nhìn anh: “Không thì sao nữa?”
Đợi đã, người đàn ông này nhìn quen quen, anh trông rất giống vị hôn phu mà cô chưa từng gặp mặt!
Nhắc đến chồng sắp cưới, cô mới chỉ xem ảnh và thấy anh rất đẹp trai.
Cô ngạc nhiên hỏi: “Mục, Mục Cảnh An?”
Mục Cảnh An gật đầu.
Đôi mắt cô đột nhiên mở to: “Đù…”
Như này cũng quá thảm đi?
Lần đầu tiên gặp mặt, vậy mà cô lại để vị hôn phu của cô nhìn thấy cô với phong thái mạnh mẽ và quyền lực như vậy!
Cái này, cái này, cái này - bây giờ cô giả vờ dịu dàng có phải đã muộn rồi không?
Mục Cảnh An không biết cô đang nghĩ gì, đột nhiên quay người, bước nhanh đi.
Nhưng cứ đi được một lúc, lại quay đầu lại nhìn anh, đi một lúc lại quay lại nhìn anh tiếp.
Rất nhiều người trong khu đang hóng chuyện, bao gồm cả đội trưởng Lý, kỳ thật ông ấy đã chú ý tới Mục Cảnh An và người đàn ông bên cạnh mặc quân phục màu xanh mang theo hai chiếc hòm, nhưng lúc đó bọn họ đều chú ý đến mâu thuẫn giữa gia đình Thiết Trụ và Tống Cảnh Ninh, nên không có thời gian để nói chuyện với anh.
Mục Cảnh An thu hồi ánh mắt, đá một cước vào Lý Thiết Trụ: “Từ nay về sau câm miệng lại, gặp được Cảnh Ninh thì đi đường vòng, hiểu không?”
Lý Thiết Trụ bị anh giẫm đã lâu, cuối cùng cũng hiểu vì sao anh cứ giẫm lên anh ta. Anh ta nhìn dáng vẻ uy nghiêm trong bộ quân phục của Mục Cảnh An, vừa cảm thấy ghen tị vừa xấu hổ.
Nhưng anh ta cũng không có cách nào, chỉ có thể tức giận nói: “Tôi hiểu rồi.”
“Cút đi.”
Anh nhấc chân lên.
Lý Thiết Trụ vội vàng đứng dậy cùng mẹ anh ta rời đi, nằm một lúc lâu mới đi nên hơi khập khiễng.