Quân Hôn Kiều Sủng: Tôi Ở Thập Niên 70 Trêu Ghẹo Quân Nhân

Chương 11: Chương 11: Bàn tay vàng đến muộn (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vợ đại đội trưởng nói: “Cô đương nhiên có thể quyết định! Chỉ cần nói cho cô biết cháu có muốn xách thằng bé đi hay không?”

Bắt gặp ánh mắt chân thành của vợ đại đội trưởng, cô chỉ lưỡng lự ba mươi giây rồi đồng ý.

Điều kiện của Mục Cảnh An rất tốt, mẹ của anh cũng rất hấp dẫn, với một người mẹ như vậy, tính cách của anh có lẽ cũng không khác mấy. Về phần cô, dù kiếp trước cô độc thân đến chết nhưng cô không từ chối việc kết hôn, vẫn sẵn sàng trải nghiệm cuộc sống hôn nhân nếu có cơ hội.

Đơn giản là không có cảm xúc nhưng nó có thể được vun đắp sau khi kết hôn.

Cô nói: “Vẫn nên hỏi con trai của cô một câu. Chỉ cần con trai cô bằng lòng, cháu sẽ xách đi.”

Vợ đại đội trưởng lập tức vui vẻ vỗ tay: “Vậy cứ quyết định vậy đi.”

Sau đó, vợ đại đội trưởng đã xin cô một bức ảnh. Hơn mười ngày sau, nhà họ Mục tìm được bà mối đến cầu hôn và đính hôn. Tốc độ nhanh đến mức cô gần như nghĩ rằng không ai muốn Mục Cảnh An.

Trong hơn mười ngày chờ đợi, một chuyện khác lại xảy ra: Gia đình Lý Thiết Trụ đến cầu hôn nhưng cô từ chối.

Nghĩ đến những điều này, cô chìm vào giấc ngủ sâu và không để ý rằng trong chậu trên bàn đã có thêm vài thứ nữa.

Ngày hôm sau, khi chim hót líu lo, Tống Thanh Ninh mặc quần áo thức dậy, sau khi rửa mặt xong liền xách theo dao chặt củi ra khỏi nhà.

Buổi sáng mùa xuân vẫn lạnh, cô khép chặt quần áo rồi đi thẳng ra sau núi.

Gà vịt nguyên chủ nuôi đã bị cô đem đến nhà họ Mục để đền ơn rồi, ba con gà cô mới bắt vẫn còn nhỏ đến mức trong nhà không có thịt ăn nữa.

Bây giờ mua đồ lại cần có phiếu, cô lại không có phiếu mua thịt. Còn về chợ đen, cô cũng đã dạo một vòng chợ đen rồi, ông nội nó chứ đừng nói đến thịt, thậm chí đến phiếu mua thịt cũng không mua được, nhưng lại mua được mấy phiếu công nghiệp và một túi bột mì.

Trong nhà còn con nít, không thể nhịn ăn được, hôm qua cô lên núi đào một cái bẫy muốn săn bắt một số thú.

Cô dựa theo ký hiệu ngày hôm qua tìm đến chỗ đó, vẫn chưa đến gần, đã nghe thấy tiếng động, cô bước nhanh đến xem, trong lòng liền vui mừng.

Cư nhiên là con hoẵng rớt vào hố cô đào, nhìn sơ cũng khoảng tầm hai mươi cân, cũng khá mập.

Cô vui vẻ đi xuống bắt con thú lên, lại lấy cái cọc gỗ đi, dùng cỏ dại lấp đầy hố. Sau đó lại đi tiếp về phía trước, mấy cái hố còn lại chỉ bắt được một con thỏ, thu hoạch cũng khá phong phú.

Sau khi làm xong, cô đốn một ít cành cây và dây leo, dùng cành cây và dây leo quấn con hoẵng và con thỏ lại rồi xách xuống núi.

Lúc về nhà liền thấy Tống Thanh Thành đã dậy rồi, đang vịn cái vại nước trong bếp.

Nghe thấy tiếng động, cậu bé quay lại vui vẻ nói: “Chị, chị về rồi.”

Nước da cậu bé rất trắng, một đôi mắt vừa to lại vừa sáng, trông rất đáng yêu xinh đẹp, chỉ là có hơi gầy và ốm.

“Em làm gì vậy?”

“Em muốn giặt quần áo, nhưng gáo múc nước rơi vào vại nước rồi.”

“Để chị vớt.” Cô để đồ trong tay xuống, rửa tay rồi đi qua đó, vừa vớt vừa nói: “Quần áo tạm thời không cần em giặt, em còn nhỏ, lại qua hai năm nữa em lại giúp chị làm việc nhà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.