Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vợ Tam Thuận không ngờ đến lên núi không hái được nấm thì thôi, còn bị người ta đè trên đất đánh.
Cô ta nói con nha đầu chết tiệt này có tiền, có tiền ăn ngon, sức lực cũng mạnh hơn cô ta.
Có tiền như vậy, dù sao cũng là hàng xóm, cho cô ta hai cục kẹo thì sao lại không được chứ?
Cô ta ăn chút kẹo bổ sung dinh dưỡng, nói không chừng bụng sẽ có động tĩnh.
Cái thằng của nợ keo kiệt này!
Đáng đời không ba không mẹ!
“Đồ đĩ cô đợi đó cho tôi, đánh tôi rồi thì đừng mong làm hòa, tôi sẽ đến đại đội thưa cô, đại đội không được thì tôi đến công xã. Con hổ cái giống cô, nhà họ Mục trước sau cũng không chịu cô, trước sau cũng đuổi cô ra khỏi nhà. Còn có đứa em trai của cô, làm như không ai biết đứa nhỏ đó được ông nội cô nhặt từ bên ngoài về, cái của nợ đó …”
Tuy ông lão nhà họ Tống nói với bên ngoài, cái của nợ đó là con trai ông ấy nhờ người đưa về, là cháu ông ấy, nhưng có ai tin chứ, ai mà không biết con trai ông ấy đã mất tích từ lâu rồi, cả nhà đều nói lung tung.
Lời cô ta còn chưa nói xong, cái tát của Tống Thanh Ninh lại giáng xuống nữa, lần đánh này càng vang càng dùng sức, làm cô ta đến cơ hội mở miệng cũng không còn nữa.
Cho đến khi mặt của người dưới thân sưng như cái đầu heo, Tống Thanh Ninh mới đứng dậy phủi cỏ dại dính trên quần, lạnh lùng nói: “Tôi cảnh cáo cô, sau này cẩn thận cái miệng của mình, nếu để tôi biết cô lại nói Thành Thành là của nợ, hoặc trước mắt thằng bé nói cái gì mà nhặt về lụm về, cẩn thận cái mạng của cô! Ở trong đội cũng không được nói!”
Vợ Tam Thuận lẩm bẩm không rõ chữ.
Tống Thanh Ninh cười: “Tôi có gì không dám chứ? Chỉ cần cô dám đụng vào Thành Thành, tôi sẽ khiến cô biến mất, chết không thấy xác.”
Nói xong liền rời đi.
Cô cũng không sợ vợ Tam Thuận đến công xã, muốn buộc tội người khác phải có chứng cứ.
Cô vừa đi vợ Tam Thuận liền khóc rống lên, vừa khóc vừa đấm xuống đất, sao số cô ta lại khổ như vậy chứ!
Ở nhà bị mẹ chồng ức hiếp, ra ngoài bị người ngoài ức hiếp.
Nếu không phải bà mẹ chồng độc ác không cho cô ta ăn no, không đủ dinh dưỡng, sao cô ta kết hôn năm sáu năm rồi vẫn chưa có con!
Nếu không phải chưa có con, sao cô lại nghĩ muốn bổ sung dinh dưỡng, sao lại hỏi xin kẹo Thành Thành chứ!
Hu hu, khổ quá, số cô thật là khổ quá!
…
Xử lý xong người, tâm trạng Tống Thanh Ninh rất tốt, cô bứt một nhánh cỏ tranh ngậm trong miệng, một tay đút vào túi quần, vui vẻ đi xuống núi.
Chỉ là đang đi, cô lại cảm thấy sau lưng có người nhìn chằm chằm, quay đầu lại nhìn cũng không thấy ai.
Đợi cô đi rồi, Mục Cảnh An và Lục Đình Chi đi về một hướng khác.
Lục Đình Chi: “Sao cậu không gọi cô ấy lại?”
Mục Cảnh An: “Lúc này chắc cô ấy không muốn thấy tôi đâu.”
Hôm qua chạy nhanh như vậy, lúc này nghĩ lại chắc sẽ rất ngượng ngùng, cho nên anh vẫn là không nên xuất hiện.
Lục Đình Chi: “Sao cậu biết?” Quay đầu đi, liền thấy một con thỏ chạy qua, anh tiện tay nhặt một cục đá ném qua đó, con thỏ liền gục xuống.