Quân Hôn Kiều Sủng: Tôi Ở Thập Niên 70 Trêu Ghẹo Quân Nhân

Chương 39: Chương 39: Đêm trước đám cưới (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Sau đó người đàn ông gật đầu: “Đúng, chính là ông ấy. Ông ấy không nói gì cả, cô cũng đừng hỏi tôi, tôi không biết gì cả. Cô nhận đồ đi, vậy là huyện chúng ta chỉ có ba cái, bao gồm cả cá của cô đấy, tôi rất ngưỡng mộ cô đấy.”

Nhưng trong lòng anh ta lại đang lẩm bẩm, bà nội đúng là ác độc mà, anh ta để lại chiếc TV này cho mình, kết quả lại bị tên Mục Cảnh An kia hẫng mất tay trên.

Má nó chứ, sao lại kết hôn với Mục Cảnh An mà không phải là anh ấy chứ?

A, anh ấy điên rồi, anh ấy đang nghĩ cái quái gì vậy?

Tống Thanh Ninh: “Anh nói như vậy làm tôi cũng ghen tỵ với chính mình đấy. Cảm ơn đồng chí nha, anh đợi một chút, tôi lấy chút kẹo cưới tặng cho anh. “

Người giao hàng cười: “Không cần cảm ơn, tạm biệt.” “

Anh ta cũng không cần kẹo, cứ thế bỏ đi.

Khi đến giao đồ, anh ta đến rất phô trương khiến tất cả xã viên trong đội sản xuất đều tập trung trước cửa nhà họ Tống.

Anh ta vừa rời đi, các xã viên trong đội sản xuất đều lần lượt bảo cô bật thử TV lên để bọn họ chiêm ngưỡng, quả thực trong số những người này chỉ có đội trưởng Lý là đã nhìn thấy TV trên báo, còn những người khác thì không có ai từng nhìn thấy TV cả.

Chuyện nhỏ thôi, có gì mà không được chứ.

Nếu như xem cũng không cho xem thì sẽ rất dễ khiến người khác chán ghét.

Cô bật TV lên, chiếc TV rất nhỏ, chỉ 12 inch.

Cô ôm TV nói: “Là như vậy đó, nhưng tôi chưa biết cách dùng, đợi tôi nghiên cứu ra rồi thì mọi người lại tới xem nhé.”

Thực ra, cô biết cách dùng, nhưng một khi cô bật nó lên thì căn nhà này đừng nghĩ tới việc sẽ được yên tĩnh nữa.

Đội trưởng Lý gật đầu: “Đúng vậy, giống hệt như những gì tôi thấy trên báo. Hôm nay nhờ có Tiểu Nịnh nên tôi mới nhìn thấy TV thật. Không ngờ, họ nói ba cô mất tích, nhưng không ngờ ba cô vẫn sống tốt đó thôi.”

“Đã nhiều năm rồi tôi không gặp ba Tiểu Nịnh, chắc là ông ấy cũng sắp về rồi.” “

“Tôi nghe người ta nói người ta có thể vào trong TV, cũng không biết có phải thật không nữa.”

“Của hồi môn của Tiểu Nịnh là to nhất huyện này rồi.”

“Tiểu Nịnh, chuyện này đúng là đáng ngưỡng mộ, vừa là TV vừa là xe đạp nữa chứ.”

“...”

“...”

Các xã viên đứng ở cửa bàn tán.

Mẹ của Thiết Trụ đứng trong đám người gần như phát điên, nếu con nhóc này này đồng ý lời cầu hôn của bà ta thì những thứ này sẽ là của nhà bà ta rồi, bây giờ bà ta mới là người được hâm mộ.

Tại sao cô ta lại không vừa ý Thiết Trụ nhà bà ta chứ? Cô ta bị mù rồi sao.

Con trai của bà ta, Thiết Trụ cũng đang rất ghen tị, tên khốn Mục Cảnh An kia dựa vào đâu mà có thể có những thứ này chứ, đúng là tức chết, tức chết mà.

Tống Thanh Ninh lễ phép nói: “Mọi người cứ ở đây nói chuyện đi, cháu mang đồ vào trong nhà trước.”

Mẹ Thiết Trụ không muốn nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, liền nói: “Ngày trọng đại này, chúng tôi nhiều người đứng ở đây, thế mà cũng không cho một ít kẹo hay đậu phộng ăn sao? Cô giàu mà keo kiệt quá vậy.”

Tống Thanh Ninh đột nhiên xoay người, nhìn thẳng vào mắt bà ta như dao găm, ánh mắt của cô khiến cho bàn tay nhỏ bé của Thành Thành rụt lại, cậu bé sợ chị mình giận nên vội vàng tắt TV đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.