Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thanh niên trí thức Trần phản ứng nhanh nhất: “Mau mau nhanh, đóng cửa, không thể để cho bọn họ vào đây nhẹ nhàng được, Tiểu Ninh cô lên giường ngồi đi, tôi nghe người ta nói chân cô dâu không thể chạm đất, cũng không biết là có ý gì.”
Gian nhà chính cùng với cửa phòng ngủ mới vừa đóng lại, bên kia có người kêu: “Chú rể tới rước dâu.”
Mục Cảnh An nhìn cánh cửa đóng chặt: “Thực ra tôi đá một cái là có thể đá văng cửa, mọi người có ngăn cũng không có tác dụng gì, không bằng để ra một khe hở, tôi nhét mấy cái lì xì cho mọi người, mọi người thoải mái một chút để tôi đi vào đi.”
Mấy người chặn cửa tôi nhìn anh, anh nhìn tôi một hồi.
Thanh niên trí thức Trần cao giọng kêu: “Không được không được, không được đạp cửa, phải làm theo quy trình từng cái một, trước tiên chú rể hát một bài quân ca cho chúng tôi đi.”
Bên ngoài cũng không biết ai đang hô lên: “Quân ca hát xong rồi? Cô nói một hơi, chúng tôi nghe theo là được.”
“Phát kẹo phát ngọt đi.”
“Trả lời mấy câu hỏi.”
“Đồng ý mấy chuyện.”
“...”
Bên trong nói một chuỗi yêu cầu, người theo Mục Cảnh An tới đón đầu, nhìn lì xì trong tay, đã không thấy đâu.
Người ở bên trong cũng không ngốc? Đưa tiền lì xì mà không cần, cần phải chỉnh một chút không tốn tiền.
Cũng may mấy lễ nhỏ này đều rất đơn giản, không bao lâu, Mục Cảnh An liền vượt qua kiểm tra rồi.
Mặc dù cánh tay anh vẫn còn đeo gạc, người ở trong phòng vẫn bị phong thái uy nghiêm cao ngất của anh đè xuống. Vừa vào cửa liền mang theo áp lực.
Thế nhưng Tiểu Đậu Đinh đứng chặn trước phòng cưới lại không hề sợ anh.
Đây là em vợ của anh.
Thành Thành nhíu lông mày nhìn anh: “Em muốn nói với anh mấy câu.”
Mục Cảnh An: “Chăm chú lắng nghe.”
Thành Thành: “Rửa tai cái gì? Em nghe không hiểu.”
Cậu bé nhìn nhìn Mục Cảnh An, lại nhìn nhìn mình, tức quá, đứng thấp hơn rất nhiều, nói không có khí thế gì.
Cậu bé nói với thanh niên trí thức cao ráo đứng ở bên cạnh: “Anh, phiền anh bế em một chút, muốn cao hơn một chút, phải cao hơn anh ấy.”
Nam thanh niên trí thức: “Được.”
Nam thanh niên trí thức ôm lấy cậu bé, sau khi cao hơn rồi Mục Cảnh An một cái đầu rồi, Thành Thành mới cảm thấy cảm giác này cũng không tệ.
Liền nhìn từ trên cao xuống lên tiếng: “Anh phải đối tốt với chị của em, không được mắng chị ấy, không được đánh chị ấy. Anh không được lấy cớ chị của em không có ba mẹ là có thể bắt nạt chị ấy, anh phải biết rằng anh đã hai mươi lăm tuổi rồi, em mới bốn tuổi. Anh lớn hơn em nhiều như vậy, chờ đến khi em lớn lên, anh đã già rồi, chắc chắn anh không làm gì được em. Nếu như anh bắt nạt chị của em, đến lúc đó em nhất định sẽ đánh chết anh!”
Mọi người nghe vậy đều cười, Tiểu Đậu Đinh quyết tâm, chơi liều không đủ, mùi sữa thì có thừa.
Ánh mắt Mục Cảnh An đảo qua mọi người, cười cái gì?
Trẻ con cũng cần mặt mũi.
Tiếng cười ngừng lại, anh trịnh trọng nói: “Được, anh đồng ý với em, đối xử tốt với chị của em, không đánh cô ấy không mắng cô ấy, bây giờ có thể để cho anh tiến vào chưa?”
Thành Thành ngẫm lại, nhìn quân phục trên người anh nói: “Anh dùng quân phục bảo đảm.”