Quân Hôn Nịch Sủng

Chương 28: Chương 28: Gặp chuyện ngoài ý muốn




Editor: Bánh Tai Heo

Màn hình bị sập nguồn làm gián đoạn thi đấu, Tư Dao xoa đôi mắt điều chỉnh trạng thái, Nhạc Cảnh Dư mặt khiếp sợ vỗ tay, ngay sau đó toàn trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.

Lâm Ngạn nhíu mày nhìn phía tổ đạo diễn, trợ lý viết bảng nhắc nhở ' máy móc bị trục trặc. ' Lâm Ngạn mặt lộ vẻ bất mãn, trợ lý nhắc lại ' tiếp tục ghi hình đi, thời gian có hạn '.

“Đúng là thiên tài ẩn trong đám người, thật sự là học bá a.” Phương Hao tinh nghịch đùa, ôm bả vai Tư Dao làm mặt quỷ “Tư Dao cô tốt nghiệp ở đâu thế?”

Tư Dao gãi đầu, biểu tình ngây thơ “Ở Huyện.”

Phương Hao cùng Trần Kỳ Bân nghi hoặc nhìn nhau, Lâm Ngạn nhanh chóng hỏi tiếp “Thứ lỗi tại hạ kiến thức hạn hẹp, Huyện là trường ở đâu a.” Lâm Ngạn khom lưng chắp tay thi lễ bộ dáng nghiêm trang thỉnh giáo, chọc cười mọi người.

“Ở trường cấp 3, huyện Hoa Đồng.” Tư Dao nhìn Lâm Ngạn, căn cứ vào tư liệu của thân thể này, cô hình như ngay cấp 3 liền bỏ học.

Hiện trường tức khắc yên tĩnh quỷ dị, Tư Dao biểu tình thản nhiên, hoặc là nói cô căn bản không hiểu xấu hổ là gì. “Vừa vào cấp 3 tôi bị bệnh nặng liền bỏ học hai năm, ba mẹ cũng mất, không có ai nguyện ý nuôi tôi.”

Sân khấu vẫn duy trì sự trầm mặc, Mạc Thanh Thần đôi mắt quét qua toàn trường, sau đó cười nói sang chuyện khác “Tư Dao thật lợi hại, đống ảnh đó tôi nhìn đến hoa cả mắt.”

“Phong Thần nói tôi đã gặp qua là không quên được, đây chính là hack game.” Tư Dao trần thuật lại lời nói của Phong Thần.

“Tư Dao chính là có một không hai.” Lê Tinh hiểu ý tứ của Mạc Thanh Thần, tức khắc ồn ào làm không khí sinh động. “Là cao thủ Tae Kwon Do, đầu còn có thể so sánh với máy tính, Tư Dao cô đúng là một cái bug trong trò chơi đó.”

Trần Kỳ Bân đang muốn hỏi tiếp, Nhạc Cảnh Dư liếc tới, ánh mắt mang theo hàn ý. Lâm Ngạn nhanh chóng ngăn Trần Kỳ Bân lại, mặt tươi cười giải vây “Do trục trặc máy móc nên trận khiêu chiến này chắc phải kết thúc ở đây rồi, đội của Nhạc ảnh đế thắng!”

Không hiểu tại sao không khí lại trầm lặng, Tư Dao cẩn thận tua lại trí nhớ, cảm giác không có làm gì sai a, thần kinh trong não của người địa cầu thật khó bắt nhịp.

Tư Dao không cảm thấy biểu hiện của cô có gì không ổn, ký ức cũng là một loại trí năng thông minh được trang bị trong cơ sở dữ liệu, cư dân bình thường tại Tinh Tế ai cũng lắp đặt trí năng cần thiết này.

Đồ ngốc Tư Dao lại quên mất, cô hiện tại đang ở địa cầu lạc hậu, mà cư dân lắp đặt trí năng đó là ở tinh cầu ' Lansonor '.

Xuyên suốt quá trình phỏng vấn theo kịch bản, Tư Dao đều bảo trì mặt than, Nhạc Cảnh Dư cùng Mạc Thanh Thần đều đã thành tinh, có thể khiến MC cười rụng rời. Phùng Dự cùng Triệu Như Nguyệt giả dối bảo toàn hình tượng, Lê Tinh cùng Lăng Kỳ thì làm theo kịch bản cười cười có lệ cho xong.

Lại đến trò chơi mới, trò chơi có tên ' Rương gì đây '. Nội dung trò chơi chính là bên tổ chức sẽ chuẩn bị bảy cái rương thuỷ tinh, minh tinh được yêu cầu đeo bịt mắt sờ vào trong rương, thông qua cảm nhận rồi mô tả lại vật phẩm, sau đó tìm được người có vật phẩm giống với mình.

Bảy người sẽ ghép được ba tổ, người bị lẻ sẽ chịu phạt. Nếu ghép đôi sai - tương ứng vật phẩm hai người sờ là không giống nhau, cũng sẽ phải rút thăm nhận hình phạt ngẫu nhiên.

Chiếc rương thuỷ tinh được phủ khăn đen bị đẩy lên sân khấu, các minh tinh lần lượt đứng ở sau rương thuỷ tinh, Triệu Như Nguyệt đeo bịt mắt liếc nhìn Tư Dao, đáy mắt hiện lên vẻ ngoan độc.

“Bây giờ chúng ta sẽ theo thứ tự bước tới khám phá rương thuỷ tinh.” Lâm Ngạn giọng điệu thần bí.

Dẫn đầu là Nhạc Cảnh Dư, tấm khăn đen bị xốc lên, lộ ra con rết bằng cao su, người xem tức khắc phát ra tiếng kinh hô.

Nhạc Cảnh Dư vỗ ngực sợ hãi “Đừng làm tôi sợ chứ.”

Trò chơi này là khảo nghiệm tính can đảm, đặc biệt với đôi mắt bị bịt kín, không thấy được vật gì, điều đó sẽ gây áp lực tâm lý rất lớn.

Nhạc Cảnh Dư run rẩy duỗi tay cho vào rương, thử sờ đến đáy hòm, mới vừa chạm vào con rết cao su liền nhanh thu tay lại “Giống như là con sâu.”

“Ảnh đế có sợ sâu bọ không?” Phương Hao tới gần phỏng vấn.

“Tôi không sợ, chỉ có cảm giác hơi ghê thôi.” Nhạc Cảnh Dư mặt ghét bỏ xoa tay.

Nhạc Cảnh Dư lại cho tay vào rương lần nữa, sau khi xác định đồ vật bên trong, liền đến Lê Tinh, Lê Tinh bẹp miệng đầy ủy khuất, run run không dám sờ.

Lăng Kỳ càng thê thảm, cô vốn nhát gan, ôm cánh tay nước mắt rưng rưng, thử duỗi tay sờ đồ vật dưới đáy hòm, kết quả sợ tới mức dậm chân kêu lên sợ hãi, chết sống cũng không muốn lại cho tay vào.

Tư Dao chán nản đứng gõ gõ cái rương của mình, tới khi đến phiên cô thì mới ngoan ngoãn chuẩn bị. Nhưng tới khi khăn đen bị xốc lên, toàn trường quay đều kêu lên sợ hãi, MC cũng sợ tới mức lui ra phía sau, nửa ngày nói không nói nên lời.

Trong rương thuỷ tinh, là một con rắn đen có hoa văn đang uốn lượn, ' tê tê ' thè lưỡi. Lâm Ngạn ánh mắt kinh ngạc giận dữ nhìn phía đạo diễn, đạo diễn vô tội giơ tay tỏ vẻ không biết.

Tư Dao nhích tới, vén tay áo quyết đoán cho tay vào rương, động tác quá nhanh khiến Lâm Ngạn chưa kịp ngăn cản.

Người xem sợ hãi thét chói tai như muốn thổi bay khán đài, bàn tay Tư Dao thò vào rương nắm lấy thân rắn, xúc cảm lạnh băng khiến mi tâm Tư Dao nhíu lại.

Con rắn vằn đen thè lưỡi hướng vào tay Tư Dao muốn cắn, một tia điện liền theo đầu ngón tay đâm vào thân rắn, con rắn vằn run run mềm như bông ngã sấp xuống, tùy ý bị Tư Dao nắm không dám nhúc nhích.

Tư Dao chép chép miệng ngẫm lại, sau đó hình dung nói “Chắc là có thể ăn, làm thịt kho tàu là tốt nhất.”

“......” Khán giả và MC mặt đần ra.

Tuy rằng sự việc phát sinh ngoài ý muốn, nhưng ghi hình vẫn phải tiếp tục, Lâm Ngạn duy trì tươi cười “Hiện tại liền căn cứ theo vật vừa mới mô tả, mời ghép đôi.”

Rương thuỷ tinh một lần nữa bị che đậy, các minh tinh mở bịt mắt, căn cứ miêu tả ban nãy của 6 người còn lại, Triệu Như Nguyệt cùng Phùng Dự ghép đôi, Nhạc Cảnh Dư cùng Lê Tinh ghép đôi, Mạc Thanh Thần cùng Lăng Kỳ ghép đôi, cuối cùng người bị lẻ chính là Tư Dao.

Nhạc Cảnh Dư cùng Lê Tinh đều muốn giúp Tư Dao, nhưng muốn giúp cũng không được, bọn họ sờ được đều là món đồ chơi bằng cao su, có suy xét lại nguồn gốc xuất xứ cũng không có mối liên hệ nào với việc có thể ăn a.

Thời gian ghép đôi kết thúc, tiếp theo liền lần lượt mở rương thuỷ tinh. Rương của Phùng Dự cùng Triệu Như Nguyệt đều là búp bê barbie, ghép đôi thành công. Rương Mạc Thanh Thần cùng Lăng Kỳ đều là bong bóng, ghép đôi thành công. Nhạc Cảnh Dư cùng Lê Tinh, ghép đôi thất bại.

Nhạc Cảnh Dư chính là con rết cao su, còn Lê Tinh lại là rắn nhựa. Khi nhìn đến con rắn nhựa kia, toàn trường quay đều an tĩnh, người chủ trì tức khắc nhăn mày, đến bây giờ nếu bọn họ còn không đoán ra cái rương đã bị nhúng tay thì đúng là thật ngu xuẩn.

“Hiện tại liền vén rương của Tư Dao lên.” Trần Kỳ Bân tuyên bố.

Theo tấm màn đen được xốc lên, các minh tinh đều hút khí lạnh lui ra phía sau, Lăng Kỳ che miệng bóp chặt thanh âm. Đã trà trộn trong giới giải trí này, nhìn tình huống đều có thể suy đoán được.

Tư Dao thần kinh thép tới gần rương thuỷ tinh, đem con rắn viền đen từ rương bắt ra, Nhạc Cảnh Dư thân thể căng thẳng, nghiêm trọng quát lên “Đồ ngốc này, thả nó xuống đi.”

Con rắn viền đen cuốn cánh tay Tư Dao, há mồm ngo ngoe rục rịch. Tư Dao bóp đầu nó, mặt lạnh tanh hung ác nói “Dám cắn ta, ta sẽ bóp chết ngươi.”

Dòng điện chui vào khiến con rắn đau đớn giãy giụa, quấn lấy cánh tay Tư Dao, ngoan ngoãn trườn trườn. Tư Dao liếm môi, đôi mắt ánh lên màu xanh lục “Đem kho tàu hay là hấp thì ngon hơn nhỉ.”

“Đồ ngốc!” Nhạc Cảnh Dư tiến lên bắt lấy con rắn, nhanh chóng ném vào rương thuỷ tinh, mặt thâm trầm tàn nhẫn kí đầu Tư Dao. “Cô không muốn sống hả!”

“Không sao đâu.” Tư Dao tránh né tay Nhạc Cảnh Dư, ôm cái rương nói “Đây chỉ là rắn con thôi, mà lại còn ốm hơn mấy con khác nữa.” Mấy con Tư Dao thấy đều là rắn lớn biến dị a, sao có thể so sánh.

“Dao đại nhân thật uy vũ khí phách!” Trong thính phòng không biết là ai la lên, ngay sau đó là tiếng hoan hô của toàn trường quay.

“Dao đại nhân vĩnh viễn trường tồn, vĩnh viến phồn vinh, nhất thống giang hồ!!”

Vụ việc rương thuỷ tinh chứa rắn thật xem như tạm thời qua đi, lúc trợ lý đang sửa sang lại sân khấu, Mạc Thanh Thần tới gần Lâm Ngạn lạnh giọng nói “Chuyện này sẽ không để yên đâu, Tinh Thế cần một lời giải thích.”

Lâm Ngạn nhấp miệng biểu tình âm trầm “Ngài yên tâm, chuyện này đài truyền hình Chanh Ngu sẽ điều tra rõ ràng.”

Sân khấu sửa sang xong, liền tiếp tục ghi hình, Mạc Thanh Thần cùng Lâm Ngạn thu lại cảm xúc, khôi phục chiêu bài tươi cười. Người thua vừa nãy là Nhạc Cảnh Dư, Lê Tinh cùng Tư Dao, Nhạc Cảnh Dư cùng Lê Tinh bị rút thăm chịu phạt, Tư Dao là người bị lẻ, nên phải nhận hình phạt tàn khốc hơn.

Nhạc Cảnh Dư rút thăm, nội dung lá thăm là chọn một khán giả dưới khán đài, khuỵu chân, đặt người đó lên đùi và ôm trong 30 giây. Fan được chọn kích động mặt đỏ bừng, fan còn lại không được chọn thì hâm mộ cùng ghen tị.

Lá thăm của Lê Tinh là một câu hỏi, hỏi Lê Tinh mẫu bạn gái lý tưởng là gì. Lê Tinh đỏ mặt suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng ngập ngừng nói “Mềm mại đáng yêu.”

“Chẳng lẽ là Tư Dao?” Phương Hao chớp mắt chọc ghẹo.

“Không phải cô ấy không phải cô ấy.” Lê Tinh xua tay lắc đầu như trống bỏi. “Tôi đánh không lại cô ấy sao có thể cưới cô ấy đây, sẽ bị hành hạ chết mất.”

Mọi người trên sân khấu câm nín, sau đó cười ra tiếng. Nhạc Cảnh Dư đá vào chân Lê Tinh nói “Không tiền đồ.”

“Hiện tại, liền tới Tư Dao nhận trừng phạt.” Lâm Ngạn biểu tình thần bí ra vẻ bí ẩn. “Uống một ly chanh ép.”

Trợ lý đặt mấy quả chanh với máy ép lên bàn, Trần Kỳ Bân đem chanh bỏ vào máy ép, ép ra một ly đặc sệt nước chanh, minh tinh cùng fan nhìn mà ê răng, nhe răng trợn mắt.

“Dao đại nhân, mời ngài.” Trần Kỳ Bân khuỵu gối chọc cười nói.

Tư Dao bưng ly nước ép chanh, thử ngửi ngửi, sau đó dùng đầu lưỡi liếm một chút, vị chua xót nháy mắt thấm vào lưỡi, quanh quẩn ở đầu lưỡi không chịu tan.

Tư Dao súc cổ, mặt mũi đều nhăn thành đoàn, đau khổ ha ha phun đầu lưỡi. “Không uống được không?” Tư Dao bĩu môi oán giận “Rất khó uống.”

Bị Tư Dao vô tình bán manh* đánh vào tim, cả thính phòng bùng nổ hét ầm lên “Dao đại nhân đừng uống.”

*Bán manh: show sự dễ thương

“Đổi trừng phạt khác được không?” Tư Dao đẩy ly nước ép chanh ra xa, hỏi.

Mạc Thanh Thần lấy ly nước chanh nếm thử, tức khắc nhăn mày “Uống ly này xong, có khi phải đến bệnh viện súc ruột mất.”

“Thua phải uống, đây là quy tắc trò chơi.” Triệu Như Nguyệt nói mát.

Lâm Ngạn bưng nước ép chanh nếm thử, tức khắc biểu tình trầm xuống, không phải nước chanh ngọt đã chuẩn bị trước đó. Lâm Ngạn đem cốc chanh ép để qua bên cạnh, xoay người tươi cười “Này xem như doạ được Tư Dao rồi nhỉ?”

Minh tinh đều sửng sốt, Trần Kỳ Bân cùng Phương Hao cũng khó hiểu, cái gì mà doạ? Kịch bản không có viết a.

“Nước ép chanh này uống là vào viện đấy, sao có thể bắt cô ấy uống được.” Lâm Ngạn cười sung sướng, tựa như hài tử đùa dai thành công.

Trần Kỳ Bân cùng Phương Hao liền hiểu rõ, tức khắc cũng cười theo. “Hiếm lắm mới thấy Tư Dao biến sắc a.”

Lâm Ngạn phất tay thét to “Hù doạ thành công, tôi tuyên bố trừng phạt kết thúc!”

Thính phòng vỗ tay thanh rung trời, Triệu Như Nguyệt nhìn Tư Dao, nắm chặt nắm tay hung hăng vò góc áo.

Tuy rằng việc ngoài ý muốn cứ ào ào ập tới, nhưng ghi hình cuối cùng cũng kết thúc. Tổ đạo diễn lại rất cao hứng, buổi quay này tuyệt đối xuất sắc, ông ta dường như có thể nhìn thấy được trước ratings khi phát sóng luôn rồi.

Sau khi kết thúc ghi hình, các minh tinh từng người thay trang phục xong liền rời đi, sau khi tạm biệt Tư Dao cùng Nhạc Cảnh Dư, Mạc Thanh Thần đi tìm Lâm Ngạn.

Núp trong góc sân khấu, Lâm Ngạn cầm usb đưa cho Mạc Thanh Thần “Sau hậu trường có đặt camera, chứng cứ đều ở bên trong.”

“Cảm ơn.” Mạc Thanh Thần lấy usb, biểu tình nghiêm túc gật đầu nói lời cảm tạ.

“Chúng ta đều là bạn lâu năm, chuyện này có là gì.” Lâm Ngạn liếc mắt nhìn bốn phía tiếp tục nói “Chúng tôi sẽ xử lý việc đạo cụ bị đổi, còn hung phạm liền giao cho cậu.”

“Thay tôi cảm ơn đạo diễn.”

“Ông ta là sợ tên điên Phong Thần thôi.” Lâm Ngạn cười nói. “Nếu cậu thật muốn cám ơn, thì đài truyền hình Chanh Ngu đang có một tiết mục, ngày nào đó đến làm khách mời đi.”

“Không thành vấn đề, tôi sẽ trích thời gian.”

Cùng Lâm Ngạn cáo từ, Mạc Thanh Thần chuẩn bị đi thì gặp được Lê Tinh cũng đang chuẩn bị về, Lê Tinh nhìn thấy Mạc Thanh Thần mặt lạnh liền hỏi “Anh Mạc, anh làm sao vậy?”

“Tôi là đang suy nghĩ a.” Mạc Thanh Thần khoác vai Lê Tinh đi ra ngoài. “Trà trộn giang hồ, đúng là cần phải có tay trong.”

“Em không hỏi cái này, em là hỏi anh......”

“Đói à? Để tôi dắt cậu đi ăn cơm.”

“Được a! Em muốn ăn lẩu!”

............

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.