Quân Hôn Nịch Sủng

Chương 34: Chương 34: Gặp nguy hiểm




Editor: Bánh Tai Heo

Dư luận trên Internet dư luận càng ngày càng hăng, những tin tức về Tư Dao đều nhận lại bình luận khen chê không đồng nhất. Chương trình《 Theo chân Thần tượng 》 phát sóng vẫn duy trì lượt rating từ fan và anti-fan, còn trên Weibo của Tư Dao lại cãi nhau đến ngút trời.

Tính cách thẳng thắng không giả tạo trên sóng, khí phách giáo huấn người nước ngoài, team thịt nạc nguyện ý tin tưởng vào vật đáng yêu, ngồi chờ Tư Dao đính chính.

Triệu Như Nguyệt cũng thực gian nan, sau khi tự mình chỉ cây dâu mà mắng cây hòe đạp Tư Dao dưới chân, các loại xui xẻo sự nhiên liên tiếp ập tới. Đầu tiên là tiền trong ngân hàng bị trộm, tiếp đó chạy xe liên tục đâm vào vách tường.

Triệu Như Nguyệt giống như là ôn thần, chỉ cần hơi thân mật cùng cô ta chút, đều sẽ bị lây xui xẻo. Không bao lâu, giới giải trí thấy cô ta đều tránh như tránh tà, sợ mình cũng bị dính vận rủi.

Triệu Như Nguyệt thê thảm lại không biết cô xui xẻo như vậy là tại sao, đều là do mấy chiêu Tư Dao đọc từ cuốn ' sổ tay xé nát bạch liên hoa ' trên mạng, liền áp dụng khống chế mấy thiết bị điện tử hoặc internet rồi chỉnh cô.

Sau khi kết thúc ghi hình vừa rồi, Tư Dao liền ngồi xổm trong ký túc xá Tinh Thế vẽ xoắn ốc. Diêm Tử Ký không trả lởi cô, nếu không phải xác định anh vẫn còn sống, Tư Dao liền khiêng pháo vọt vào căn cứ đặc chiến Liệp Báo rồi.

“Buồn bã ỉu xìu như con mèo bệnh, là ai khi dễ cô.” Lê Tinh ôm phần KFC vào nhà, lấy ly nước chanh đưa cho Tư Dao.

Tư Dao túm túi KFC lựa khoanh mực, phồng quai hàm lên nhìn thực ủy khuất. Lê Tinh cắn khoai mệt nhọc nằm liệt trên ghế, hự hự thở dốc.

Tư Dao nhai khoanh mực chiên giòn, cảm giác tâm tình cuối cùng cũng tốt lên một chút. Lê Tinh chờ cho bớt nóng, tiếp tục cùng Tư Dao nói chuyện “Quay xong chương trình thực tế rồi, nghe nói anh Phong Thần đã giúp cô chọn một cái kịch bản tốt.”

“Phong Thần nói với tôi rồi.” Tư Dao vẫn rất suy sụp. “Thể loại giang hồ, 《 Mặc Ngân Kiếm Ca 》.”

“Là phim của đạo diễn Đổng a.” Lê Tinh kinh ngạc.

Tư Dao chán nản, không hiểu Lê Tinh kích động cái gì. Lê Tinh mắt ánh lên vẻ sùng bái “Đạo diễn Đổng chính là truyền kỳ giới giải trí truyền kỳ, mỗi bộ phim đều là tác phẩm xuất sắc, giải thưởng hằng năm đều cầm đến mỏi tay.”

Nghe Lê Tinh cảm khái, Tư Dao bình tĩnh tiếp tục ăn, thứ lỗi cho cô vô cảm với mấy giải thưởng đó, nếu làm ảnh hậu là có thể được thưởng miễn phí bánh kem cả năm, thì cô mới có khả năng bốc cháy lên chiến ý.

“Tư Dao, cô định thử vai gì trong《 Mặc Ngân Kiếm Ca 》 thế?” Lê Tinh hỏi.

“Hồ Dĩnh Nhi, con gái độc nhất của minh chủ giang hồ.” Để thử vai, cô còn tìm hiểu xem ' minh chủ giang hồ ' rốt cuộc là ý gì, thì ra có ý nghĩa tương tự như ' tổng tư lệnh ' ở Tinh Tế, là người đứng đầu tổ chức cướp bóc ở Tinh Tế.

“Trước khi bấm máy hai tháng,《 Mặc Ngân Kiếm Ca 》 sẽ bắt đầu tuyển diễn viên, tôi từng xem qua kịch bản, Hồ Dĩnh Nhi là nữ phụ số 6, suất diễn coi như cũng khá nhiều.” Lê Tinh nói.

Tư Dao ngây ngốc vét bơ ăn, cô không thấy suất diễn nhiều tí nào, đọc qua liền trực tiếp nhớ kỹ. Lê Tinh còn muốn cùng Tư Dao nói chuyện kịch bản, chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên.

Lê Tinh bắt điện thoại nói vài câu, sau đó liền ngắt, quay sang nói với Tư Dao “Lăng Kỳ cô ấy tới đây, muốn mời chúng ta đi chơi, cô có muốn đi hay không?”

“Được được.” Ngồi trong ký túc xá nhàn rỗi cũng không có việc gì, Tư Dao sảng khoái đồng ý.

Ra khỏi ký túc xá, ngồi vào trong xe Lăng Kỳ, Lăng Kỳ gỡ kính râm xuống nhìn Lê Tinh và Tư Dao cười nói “Hôm nay tôi không có sắp xếp gì đâu, chỉ tính đi dạo phố thôi, đi ngang qua Tinh Thế liền gọi mọi người thử.”

“Tôi với Tư Dao cũng không có việc gì làm, đang nhàm chán thì cô liền tới đấy.” Lê Tinh cười hì hì nói.

Lăng Kỳ liếc mắt nhìn cánh cửa lớn của Tinh Thế, sau đó nhìn Tư Dao “Anh Tào không có đi theo cô hả?”

“Nguyên Huy bị Phong Thần bắt đi huấn luyện rồi.” Cô cùng Lê Tinh là lén lẻn ra ngoài, nếu Tào Nguyên Huy biết, cô căn bản khỏi đi đâu hết.

Lăng Kỳ cười cười đeo kính râm lên, nổ máy xe rời đi. Lê Tinh xoa bóp món đồ chơi ở ghế sau, do dự nhìn Tư Dao “Tư Dao gần đây đang dính scandal, đi dạo phố như vậy không sao chứ?”

“Trong cái túi ở gần hai người có mũ lưỡi trai với khẩu trang đó.” Lăng Kỳ nhắc nhở.

Lê Tinh nhanh chóng tìm thấy mũ lưỡi trai với khẩu trang, nhìn phía Lăng Kỳ than thở “Trang bị rất đầy đủ, xem ra cô rất thường xuyên trốn ra ngoài đi chơi a.”

“Tôi có phải siêu sao ảnh hậu đâu, đi dạo phố nhỡ có bị nhận ra cũng không có việc gì.” Lăng Kỳ cười thẹn thùng, hoàn toàn không có vì vậy mà thấy hổ thẹn.

“Chúng ta đi đâu chơi đây?” Lê Tinh lấy mũ lưỡi trai và khẩu trang đưa cho Tư Dao, tuỳ tiện hỏi.

“Có 1 khu phố buôn bán đi một chút về phía Nam trên đường này, ở đó có cửa hàng thịt nướng, vị siêu cấp ngon luôn, trước mắt chúng ta đi chỗ đó nhé?”

“Được!” Tư Dao liếm khóe miệng, nắm chặt tay đồng ý địa điểm của Lăng Kỳ. “Chúng ta đi ăn thịt nướng thôi, tôi mời.” Cô hack tiền trong tài khoản Triệu Như Nguyệt, tiền trích ra ăn một bữa thịt nướng chỉ như con bò rụng lông cây me rụng lá.

Lê Tinh đập đầu vào lưng ghế “Lăng Kỳ, có thể đừng nhắc chuyện ăn uống trước mặt cô ấy không?”

Lăng Kỳ sửng sốt chớp mắt, bật cười ra tiếng. “Tôi nhớ rồi, lần sau sẽ chú ý hơn.”

Chạy vào bãi đỗ xe, Lăng Kỳ đưa Tư Dao và Lê Tinh đến cửa hàng thịt nướng, cho dù ba người toàn thân che chắn kín mít, nhưng dáng người đẹp mắt cùng khí chất xuất chúng, vẫn hấp dẫn con mắt rất nhiều người.

Nhanh chóng chui vào phòng bao, Lê Tinh đóng cửa ngăn cách những tầm mắt đó, vỗ bộ ngực chưa định thần lại được “Những ánh mắt đó như có thể nhìn thấu được chúng ta vậy, làm lông tơ của tôi dựng đứng lên cả rồi này.”

“Chọc mù mắt bọn họ.” Tư Dao mặt than nhéo cái đệm bọt biển.

Cứu đệm bọt biển từ trong tay Tư Dao ra, Lê Tinh run rẩy khóe miệng nói “Thẳng thắn cũng là một loại bệnh a.”

“Tổng tài bá đạo trong phim truyền hình vẫn nói như vậy mà.” Tư Dao phản bác.

“Tổng tài bá đạo đầu đều có bệnh.” Lê Tinh mặt đầy ghét bỏ xua tay. “Ngốc nghếch lắm tiền, cha mẹ họ hàng lại còn độc ác.”

Lăng Kỳ khom lưng nén cười, Tư Dao cái hiểu cái không, đem lời Lê Tinh nói lưu vào cơ sở dữ liệu, đem so sánh với dữ liệu khác, cuối cùng đưa ra kết luận ' Người địa cầu đều bị bệnh tâm thần '.

Thịt nướng được đưa vào trong phòng bao, Tư Dao mạnh mẽ chấm ớt cay, Lê Tinh cùng Lăng Kỳ nhìn mà dày nóng rát. Lăng Kỳ yên lặng chuyển ly nước nóng sang chỗ khác “Tư Dao, ớt cay không tốt cho dạ dày.”

Tư Dao vùi đầu rầm rì ăn, Lăng Kỳ bất đắc dĩ, nhìn Lê Tinh hỏi “Triệu Như Nguyệt gần đây có làm gì Tư Dao nữa không?”

“Cô ta ốc còn không mang nổi mình ốc.” Lê Tinh châm chọc cười lạnh. “Ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ, Triệu Như Nguyệt hiện tại giống như là ôn thần, dở dở ương ương, đều là quả báo.”

“Haiz.” Lăng Kỳ nhíu mày thở dài. “An ổn mà đóng phim không tốt sao? Ai lấy được ảnh đế ảnh hậu thì dựa vào thực lực thôi, ngươi gạt ta ta hại ngươi, sao phải mệt vậy chứ.”

“Ai cũng nghĩ được như cô, thì giới giải trí sao có thể như bây giờ.” Lê Tinh lắc ly rượu, đối với ánh mắt thèm thuồng của Tư Dao làm như không thấy. “Triệu Như Nguyệt đã nhích nửa chân ra vách núi rồi, giờ chỉ đợi anh Phong Thần cho cô ta một đòn trí mạng thôi.”

“Phong Thần muốn vặn ngã Triệu Như Nguyệt?” Lăng Kỳ lộ vẻ kinh ngạc.

“Triệu Như Nguyệt sao có thể là đối thủ của Phong Thần được? Chỉnh cô ta còn ngại bẩn tay. Nhưng cô ta lại dám đem mấy trò tiểu nhân hất vào Tư Dao và Cảnh Dư ca, giới giải trí ai chẳng biết anh Phong Thần vô cùng bênh vực người của mình.”

Tư Dao muốn trộm lấy rượu của Lê Tinh, Lê Tinh nghiên người tránh né, khiến cô càng thèm. Nhìn Tư Dao trợn tròn mắt, Lăng Kỳ cười ha hả.

Rắc tiêu lên thịt nướng, Lăng Kỳ nhăn mi “Triệu Như Nguyệt khi vừa tiến vào giới giải trí không như bây giờ.”

“Trải qua xa hoa truỵ lạc, không kiềm được lòng. Bị những sự hào nhoáng đó che mắt, nóng nảy tham lam.” Lê Tinh bưng rượu trầm mặc một lát, nhếch miệng cười nói “Đây là anh Cảnh Dư nói.”

“Lúc ghi hình《 Theo chân Thần tượng 》, tôi tình cờ nghe được Triệu Như Nguyệt và Phùng Dự nói chuyện.” Lăng Kỳ chống cằm nhớ lại. “Khi cô ta mới vừa đặt chân vào giới giải trí, đã phải trải qua nhiều đau đớn và nước mắt mới có thể đi đến hiện tại.”

“Tư Dao gặp được Phong Thần, tài nguyên đưa thẳng đến trước mặt, khiến cô ấy như một con phượng hoàng, ngẩng đầu bước thẳng qua con đường gian nan, đi đến bậc cao mà vô số minh tinh tầng dưới chót phải hâm mộ.”

“Tư Dao thực may mắn, may mắn đến nỗi cô ta phải ghen ghét cùng oán hận.” Lăng Kỳ nhìn Tư Dao, Tư Dao vẫn chăm chú ăn không màng mọi chuyện, ngây thơ trong sáng khiến Lăng Kỳ thực khó hiểu.

“Nếu bởi vì ghen tị người khác có được còn cô ta không có, liền làm hại người khác, thì cô ta dù đáng thương nhưng cũng rất đáng hận.” Lê Tinh đồng tình Triệu Như Nguyệt, tuy đồng tình nhưng lại không thông cảm.

“Chẳng lẽ cô ta đã từng trải qua gian nan, cũng muốn tất cả mọi người đều phải gian nan như cô ta sao? Cái này với bệnh tâm thần tâm lý vặn vẹo khác gì nhau đâu.”

Nghe được từ ngữ mẫn cảm, Tư Dao dựng lỗ tai lên mắt liếc Lê Tinh “Cậu kỳ thị người bệnh tâm thần hả?”

Tư Dao đột nhiên chen vào làm Lê Tinh ngớ người, tuy không hiểu ý tứ Tư Dao, nhưng trực giác nhạy bén nói, nếu cậu trả lời sai, khẳng định sẽ bị chết rất thảm.

“Không, mọi người đều bình đẳng, ai tôi cũng tôn trọng!” Lê Tinh câu chữ rõ ràng nói.

Lăng Kỳ thu lại thương xót thương cảm, lật thịt nướng nói sang chuyện khác “Nhanh ăn đi, lát nữa chúng ta sẽ đi dạo phố.”

“Thịt heo bổ này, Tư Dao ăn nhiều một chút.” Lê Tinh ân cần giúp Tư Dao gắp thịt. “Gần nhất việc phải lo quá nhiều.”

Tư Dao chấm ớt cay đem thịt bỏ vào miệng, liếc Lê Tinh hỏi “Ăn cái gì bổ cái nấy, này hình như là thịt ở mông heo.”

Động tác kẹp thịt của Lê Tinh cứng đờ, Lăng Kỳ cười hì hì chế nhạo “Thật là lưu manh.”

“...... Lăng Kỳ, cô học hư.” Lê Tinh che mặt gào khóc.

Đem thịt trong cửa hàng càn quét, ba tên tham ăn bụng trương phình, liền cảm thấy mỹ mãn rút quân. Đi xuống khu trang sức đá quý ở tầng dưới của trung tâm thương mại, Lăng Kỳ túm tay Tư Dao giới thiệu cho cô về các loại kim cương.

Di động Lê Tinh vang lên, Lê Tinh nhìn cái tên trên màn hình, gõ quầy kêu Tư Dao “Tư Dao, anh Tào gọi.”

“Tôi không về đâu.” Tư Dao không muốn bắt máy. Lê Tinh bất đắc dĩ ngắt điện thoại, ngẫm lại vẫn nên gửi một tin nhắn, báo cáo vị trí, tránh cho Tào Nguyên Huy lo lắng.

“Cãi nhau với anh Tào hả?” Lăng Kỳ hỏi.

“Không có.” Tào Nguyên Huy là hũ nút, Tư Dao lại là người ngoài hành tinh thần kinh chệch đường, hai người căn bản không thể cãi nổi, Tư Dao chỉ bực một chỗ chính là Tào Nguyên Huy luôn mách lẻo với Diêm Tử Ký.

Nghĩ đến Diêm Tử Ký, Tư Dao lại ảm đạm. Diêm Tử Ký lâu lắm rồi cũng chưa gọi cho cô, Tư Dao có cảm giác, Diêm Tử Ký đang cố ý trốn tránh mình.

Nhạy bén nhận thấy cảm xúc Tư Dao đột nhiên trầm xuống, Lê Tinh cười hì hì nói sang chuyện khác “Không muốn về vậy đừng về, hôm nay chúng ta chơi tới bến.”

Lăng Kỳ cũng thông minh không hỏi lại, lấy viên kim cương để trên cổ Tư Dao khoa tay múa chân “Viên kim cương này nhìn hợp với da Tư Dao thật đó, thêm đôi mắt xanh này nữa, thật sự rất xinh đẹp.”

“Có lẽ nhãn hàng đá quý nên suy xét mời Tư Dao làm người đại diện.” Lê Tinh ngồi trước quầy, chống đầu nhìn Lăng Kỳ với Tư Dao.

“Phỉ thuý với trang sức bằng ngọc này cũng đẹp.” Lăng Kỳ xem một hồi rồi lắc đầu. “Tuy cả hai đều đẹp, nhưng so với đôi mắt Tư Dao liền bị chìm ngay.”

“Trân châu thì sao?” Lê Tinh cất di động chỉ vào quầy đề nghị.

“Trân châu ưu nhã tự phụ, khí chất rất phô trương nhìn giống thôn nữ dưới quê lắm.” Lăng Kỳ làm tiêu thụ viên lấy hoa tai trân châu, dán vào lỗ tai Tư Dao lại thấy khác hẳn. “Sao nhìn hợp vậy nhỉ?”

Tư Dao da trắng mặt đẹp, tóc đen mềm mại mắt xanh lấp lánh, đeo trang sức trân châu lại tạo ra ảo giác như đang nhìn thấy mỹ nhân ngư dưới đáy biển. Lê Tinh ngó mắt nhìn bức poster quảng cáo, liền ghét bỏ bĩu môi, còn không đẹp bằng Tư Dao.

' Tách! ' bên cạnh truyền đến tiếng chụp ảnh, Lăng Kỳ nhanh chóng túm chặt Tư Dao, Lê Tinh nhíu mày đứng lên.

Tư Dao không cảm giác mình bị chụp lén, đôi mắt xuyên thấu qua cửa kính nhìn ra đường phố, mi tâm ẩn ẩn nhăn lại. ' Loại cảm giác này, hình như là......'

Cậu bé cầm camera thấy mình chụp lén bị phát hiện, tức khắc mặt đỏ lên, nhanh chóng cất camera xoay người chạy. Lê Tinh vừa định đuổi theo, đồng tử Tư Dao tức khắc thu lại.

“Ngồi xuống!” Tư Dao nhấc chân đá ngã Lê Tinh, còn mình thì ôm Lăng Kỳ, bảo vệ đầu cô, lăn người sang bên cạnh núp phía sau quầy.

Trong khoảnh khắc đó, tiếng súng dồn dập liền vang vọng trong khu đá quý, pha lê văng tứ tung. Mùi thuốc súng cùng mùi máu tươi tràn ngập, tiếng thét chói tai ồn ào hỗn loạn, trung tâm thương mại náo nhiệt sôi nổi, tức khắc biến thành địa ngục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.