Editor: Nhóm dịch Lavender with love
Đêm ba mươi, Diêm Linh cũng tranh thủ trở về nhà, dù tết âm lịch mỗi năm có bận rộn đến đâu thì Diêm Linh đều sẽ tạm gác hết tất cả công việc sang một bên để quay trở về đón năm mới với bố Diêm, Diêm Kiều Quân và Diêm Tử Ký đều cảm thấy rất áy náy vì chuyện này.
Tư Dao ngồi ôm gối xem ti vi, chẳng chút lo âu mà ngồi ăn hạt dẻ ngào đường, Diêm Kiều Quân thì ngồi xổm trước cửa đẩy xích đu cho bố Diêm, trong căn nhà tràn ngập dư vị ấm áp, bầu không khí hài hòa sung túc hơn hẳn.
“Tư Dao.” Diêm Kiều Quân giấu cờ-lê trong tay áo, anh ấy nhìn về phía Tư Dao, thầm giật dây cô: “Lát nữa hai đứa đi ra ngoài vườn đốt pháo đi.”
“Em dám đưa cô ấy đi quậy lung tung, anh sẽ đánh nhừ tử em đấy.” Diêm Tử Ký ôm lấy áo lông đi xuống lầu, tắt ti vi rồi đưa chai hồ cho Tư Dao: “Đừng xem ti vi nữa, dán câu đối với anh đi.”
Tư Dao ném gối ôm trong tay xuống, vui vẻ đi sang chỗ Diêm Tử Ký, còn Diêm Kiều Quân thì xoa mặt thở than: “Em có quậy gì đâu nào, lúc nhỏ bố còn dạy chúng ta đốt pháo rồi ném vào trong chăn nữa mà.”
“Nhưng người bị đòn là em.” Diêm Tử Ký cầm áo lông mặc vào cho Tư Dao: “Bên ngoài lạnh lắm, em mặc vào đi kẻo bị đông lạnh bây giờ.”
“Giờ em vẫn còn nhớ hết đấy nhé, trận bị đòn đấy là em bị đánh oan.” Diêm Kiều Quân ném cây cờ lê đi, nóng nảy cãi nhau với Diêm Tử Ký.
Diêm Tử Ký chẳng thèm nghe nỗi oan uổng của Diêm Kiều Quân mà đi ra ngoài, sắp xếp xong các trình tự cho câu đối, bắt đầu khoa tay múa chân hỏi Tư Dao: “Giúp anh xem coi có nghiêng hay không vậy?”
“Dịch sang bên phải một chút.” Tư Dao tận tụy làm việc theo chỉ dẫn của Diêm Tử Ký, sau khi xác định vị trí chuẩn xác thì cô đưa chai hồ cho anh: “Tại sao lại phải dán câu đối vậy nhỉ?”
“Đây là phong tục đón năm mới của Trung Quốc, bố nói không cho phép đi theo phong tục của nước ngoài, phải giữ vững theo quy củ của tổ tiên nước ta.” Diêm Tử Ký bôi lớp hồ lên câu đối, sau đó xoay người lại cười với Tư Dao: “Sáng sớm ngày mai còn được nhận bao lì xì mừng tuổi nữa đó.”
Tử Dao nghe Diêm Tử Ký nói mà trở nên mơ màng chẳng thể hiểu được: “Em không hiểu, ở Blue Sonor không có năm mới, nhưng mỗi năm cứ cách ba tháng là sẽ có kỳ nghỉ đình chiến, lúc đó những cuộc chiến tranh đều phải tạm ngừng lại, sẽ thoải mái giao lưu với những tinh cầu khác.
“Chuyện này thì ở nước anh rất hiếm có.” Diêm Tử Ký nhướng mày tò mò: “Sẽ không có ai mượn cớ này mà gây chuyện gì à?”
“Kỳ nghỉ đình chiến được liên minh Tinh Thế bảo vệ, ai mà dám khiêu khích liên minh Tinh Thế cơ chứ?” Tư Dao khoanh tay. Người muốn đối nghịch với Tinh Hà liên bang, vậy thì cứ chờ bị toàn bộ Tinh Hà truy nã đi.
Diêm Tử Ký nghe Tư Dao nói cũng cảm thấy mê man chẳng hiểu chi nên chỉ đành chỉ vào câu đối rồi tiếp tục hỏi cô: “Thấy sao?”
Tư Dao giơ ngón tay cái lên trước mặt: “Ông xã giỏi quá đi!”
Dán xong câu đối thì bọn họ vào nhà, Tư Dao giẫm trên nền tuyết làm những bông tuyết bay tung tóe rơi trên giày, gương mặt cô cũng ửng hồng vì quá lạnh. Diêm Tử Ký xoa tay sưởi ấm cho Tư Dao: “Như thế này thì em sẽ cảm thấy rất ấm.”
“Tử Ký.” Diêm Linh bưng đĩa nhân bánh vào bếp, nhìn thấy Diêm Tử Ký thì dặn dò: “Bố trộn nhân bánh xong rồi, mau đi rửa tay gói sủi cảo nào.”
Diêm Tử Ký tùy ý đáp lại, cảm thấy tay Tư Dao đã dần dần ấm trở lại mới xoa đầu cô: “Em có biết gói sủi cảo không?”
Ánh mắt Tư Dao hơi đảo loạn suy nghĩ một chút, sau đó chu môi thì thầm: “Em biết ăn.”
Diêm Tử Ký bật cười, kéo cô đi vào nhà vệ sinh rửa tay: “Đi rửa tay với anh, lát nữa anh sẽ dạy em cách làm.”
Lúc cô và Diêm Tử Ký đi ra khỏi nhà vệ sinh, cả ba người Diêm Linh, Diêm Kiều Quân và bố Diêm đều đang bận rộn, thấy những miếng sủi cảo mập mạp đã được gói bày ra trên bàn, Tư Dao chép miệng thèm thuồng muốn được ăn ngay.
Diêm Tử Ký ngồi xuống thành thục cán nhân bánh ra, Tư Dao học lại giống như anh, nhưng hình dạng của thành phẩm đều kỳ lạ không thể đẹp như anh làm. Cô so sánh nhân bánh mà Diêm Tử Ký làm và cái của mình làm, cái anh làm gọn gàng xinh đẹp còn của mình thì chẳng biết ra hình dạng gì, cô tức giận đến bĩu môi trách cứ.
“Sủi cảo hình dạng kỳ cục thế này.” Diêm Kiều Quân hả hê cười nhạo.
Tư Dao buồn bực nhăn mặt, Diêm Tử Ký đá chân Diêm Kiều Quân dưới bàn, sau đó đứng dậy đứng phía sau Tư Dao khom lưng cầm lấy tay cô, dùng tay dạy cô cách gói bánh: “Nếu sợ bánh bị rách ra thì để ít nhân bánh thôi.”
Thấy được Diêm Tử Ký giúp đỡ nên sủi cảo cô gói dần ra hình ra dáng, trên khuôn mặt Tư Dao từ từ lộ ra nụ cười. Diêm Kiều Quân thì xoa cái chân vừa bị đá vừa nãy của mình, nhỏ giọng than thở: “Gần qua năm mới mà còn bị cơm chó hành hạ nữa.”
“Nếu ngưỡng mộ quá thì tranh thủ kết hôn luôn đi, như thế sẽ đỡ làm bố của chúng ta lo âu cả ngày đó.” Diêm Linh thấp giọng quở mắng.
Diêm Kiều Quân nhíu mày ngắt ngang lời của Diêm Linh: “Đừng có vừa mới sang năm mới đã giục em cưới hỏi, em đã đủ phiền muộn rồi.”
“Chị gái con nói đúng đấy.” Bố Diêm khẽ nói tiếp: “Nếu con còn chưa chịu tìm người yêu nữa là bố sắp xếp cho con đi xem mắt đấy nhé.”
“Không thể ép duyên được đâu mà bố, mọi người cứ bận tâm lo lắng khi nào con kết hôn làm gì chứ.” Diêm Kiều Quân lẩm bẩm một câu, sau đó nói lảng chủ đề khác: “Bố ơi, năm nay bố lấy tiền lì xì mừng tuổi đổi xe cho con đi.”
Bố Diêm liếc mắt nhìn bộ dáng nịnh bợ mình của Diêm Kiều Quân, ông cười nhạo rồi nói với giọng mũi: “Nếu như con có thể đưa con dâu về nhà, bố đổi máy bay cho con luôn cũng được.”
Nụ cười trên mặt Diêm Kiều Quân chợt cứng lại, anh ta nhìn xung quanh nhưng không thèm nhìn bố Diêm: “Nếu như bố có thể đổi tàu chở máy bay cho con thì con đây còn suy xét lại.”
Bố Diêm cầm đũa lên đánh vào đầu Diêm Tử Ký: “Thành nhóc khốn kiếp, con còn dám giở trò mồm mép láu lính với bố nữa à!”
“Bố thân yêu à, bố đừng có đánh vào đầu con nữa, kẻo con ngu luôn bây giờ bố ơi!” Diêm Kiều Quân đau đớn hét lên.
Diêm Linh rủ mắt bật cười ra tiếng, còn Diêm Tử Ký thì sờ đầu Tư Dao: “Em đừng để ý đến nó làm gì, nó đáng đánh.”
Ngày đoàn viên cả gia đình cùng đón năm mới, mọi người ai ai cũng hòa thuận trêu chọc, cùng nhau cười nói, bố Diêm thấy thế mà ấm áp trong lòng, đây có lẽ là niềm vui của gia đình khi gối đầu bên bàn tay ấm áp của con cái.
Bưng cái nồi nóng hổi ra, Tư Dao mạnh mẽ xử hết cả bốn chén, thấy Diêm Linh và Diêm Kiều Quân nghẹn họng trố mắt nhìn cô, chẳng nói lấy một lời, bố Diêm cười đến toét cả miệng, tham ăn thật có phúc biết bao nhiêu.
Sau khi ăn xong, Diêm Kiều Quân chạy vào phòng bếp rửa chén, Diêm Linh thì ngồi xem tin tức mới với bố Diêm, Diêm Tử Ký thu dọn đồ chuẩn bị đưa Tư Dao ra ngoài: “Bố, con đưa Tư Dao đi siêu thị mua đồ nhé?”
“Anh trai, mua dùm em hai lốc bia đi.” Diêm Kiều Quân đang rửa chén thì ló đầu ra nhờ vả.
Diêm Tử Ký nắm tay dẫn Tư Dao ra ngoài sân nhà, hôm nay là đêm ba mươi đoàn viên nên trên đường cũng vắng vẻ hơn rất nhiều. Diêm Tử Ký thắt chặt lại khăn quàng cổ cho Tư Dao, sau đó thấp giọng hỏi cô ấy: “Có lạnh không?”
“Không quá lạnh lắm đâu.” Tử Dao rụt cổ, sau khi quan sát xung quanh, xác định không bị người khác nhìn thấy, cô đưa chiếc nhẫn đã chuẩn bị từ trước cho Diêm Tử Ký: “Cho anh nè.”
Diêm Tử Ký nhận lấy chiếc nhẫn nhìn qua nhìn lại, cười chỉ chỉ vào nhẫn cưới: “Chúng ta đã có nhẫn cưới rồi mà.”
“Đó là nhẫn kết hôn mà, còn đây là mô hình trí tuệ và năng lực nhỏ của robot quản lý đấy.” Tư Dao vui vẻ nói về chiếc nhẫn, sau đó nhìn thấy chiếc nhẫn nhanh chóng biến hình, biến thành một quả cầu kim loại.
Quả cầu kim loại đang nhún nhảy trong lòng bàn tay, robot trừng đôi mắt bé tẹo như hạt gạo, rập khuôn nói: “Đã kích hoạt robot quản lý trí tuệ và năng lực.”
Giây phút đó Diêm Tử Ký kinh ngạc vô cùng, tiếp theo đó, anh nhanh chóng nắm lấy quả cầu kim loại này lại rồi tức giận gắt một tiếng: “Tư Dao!”
Tư Dao mù mờ nhìn Diêm Tử Ký, không hiểu tại sao đột nhiên anh lại tức giận. Thấy biểu cảm hoang mang không hiểu chuyện gì của Tư Dao, Diêm Tử Ký cố đè nén cơn tức giận xuống: “Anh đã nói với em rất nhiều lần là không được tùy tiện dùng kỹ thuật khoa học ngoài hành tinh rồi mà.”
“Cũng không phải lúc nào anh cũng ở bên cạnh em mà, em sợ anh sẽ xảy ra chuyện thôi.” Tư Dao không cảm thấy mình làm sai, mà ngược lại, cô cảm thấy tự nhiên Diêm Tử Ký tức giận vô lý với mình: “Có nó ở bên cạnh anh thì em sẽ yên tâm hơn.”
Tư Dao gỡ tay Diêm Tử Ký ra, rồi lấy quả cầu kim loại đưa lên trước mặt anh, nó có thể xác nhận thông tin thông qua đồng tử rồi kích hoạt robot quản lý trí tuệ và năng lực. “Xin hãy xác định tên xưng hô của robot quản lý.”
Tư Dao chẳng suy nghĩ gì mà thuận miệng nói: “Cầu Cầu.”
Quả cầu kim loại đang xoay tròn trong lòng bàn tay Tư Dao, sau đó nó nhảy cẫng lên vai Diêm Tử Ký, tiếng máy móc cũng được thay đổi thành chất giọng vô cùng dễ thương: “Xin chào chủ nhân, robot quản lý trí tuệ và năng lực Cầu Cầu sẽ phục vụ cho ngài.”
Thấy gương mặt Diêm Tử Ký lạnh lùng đi, Tư Dao mỉm cười: “Cầu Cầu đã được kết nối với máy tính của em, nếu như anh gặp phải khó khăn không thể giải quyết được thì có thể nhờ sự giúp đỡ từ em. Mặc dù chỉ là trí tuệ và năng lực ban đầu của Tinh Thế, nhưng có thể dùng nó ở trái đất lạc hậu này đó.”
Nụ cười của Tư Dao rất tươi tắn làm Diêm Tử Ký nhụt chí che mặt lại, anh cảm thấy tức giận với Tư Dao là đang tự giày vò bản thân mình: “Tư Dao, trái đất có câu nói lâu đời là nhân quả báo ứng em biết không?” From TYT with love
“Có nghĩa là gì?” Cô trưng ra khuôn mặt ngây thơ ham học hỏi.
Diêm Tử Ký đã bị đánh bại hoàn toàn: “Nếu như em sử dụng nhiều kỹ thuật khoa học ngoài hành tinh nhiều lần như vậy, một khi bị bắt được thì em có thể chạy đi đâu đây hả?”
“Vậy thì có anh dẫn em bỏ chạy mà.” Tư Dao ôm lấy Diêm Tử Ký, cô tựa đầu nhõng nhẽo với anh: “Em tin anh sẽ bảo vệ em mà.”
Bao tức giận trong lòng đều bị Tư Dao đánh bay đi mất, không thể phủ nhận được Diêm Tử Ký đã vui sướng lâng lâng bởi câu nói tin tưởng mình của Tư Dao. Cầu Cầu nhảy nhót trên vai Diêm Tử Ký, phát ra giọng nói dễ thương: “Phát cơm chó mà không biết xấu hổ.”
Nhìn cơ thể hình cầu của Cầu Cầu, Diêm Tử Ký nhìn về phái Tư Dao: “Tính cách của nó là học theo em đấy à?”
“Em nhập số liệu mô phỏng vào nó đó, đáng yêu đúng không?” Tư Dao kiêu ngạo ưỡn ngực lên nói.
“Quả nhiên mang thần kinh của ngoài hành tinh mà.” Diêm Tử Ký bất lực thu hồi Cầu Cầu lại, mặc dù trên con đường này rất vắng nhưng dù sao lỡ mà có ai nhìn thấy chắc sẽ sợ hãi hú hồn một phen cho mà xem.
“Đi thôi Tử Ký.” Tư Dao kéo Diêm Tử Ký chạy về phía trước: “Em đói quá, em muốn ăn đồ ăn vặt.”
“Bốn chén sủi cảo to như vậy mà em đã tiêu hóa hết nhanh vậy à?” Diêm Tử Ký lo lắng hỏi.
“Em đã nói em đói rất nhanh mà, vậy mà anh lại không chuẩn bị đồ ăn vặt cho em.” Tư Dao phồng má oán giận: “Em đã ăn hết thành phố A rồi, phải nhanh chóng trữ tích trữ thức ăn mới được.”
Diêm Tử Ký chạy về phía trước theo Tư Dao, hàng lông mày không nhịn được mà nhíu chặt lại, lần trước anh lo lắng về sức ăn của Tư Dao nên muốn đưa cô ấy đi kiểm tra sức khỏe, nhưng sau chuyện đó lại suy xét Tư Dao là người ngoài hành tinh, nếu như bị kiểm tra ra có chỗ nào khác thường vậy thì toi đời mất. Bởi vì thế nên chuyện anh đưa Tư Dao đi kiểm tra sức khỏe mới kéo dài đến bây giờ.
Xem ra phải nhờ Diêm Kiều Quân giúp đỡ chuyện này rồi, xem xem em ấy có bạn bè gì ở nước ngoài hay không, rồi tìm cơ hội kiểm tra sức khỏe bí mật cho Tư Dao. Quyết định ra chủ ý này, Diêm Tử Ký lại đặt chuyện này vào trong lòng.
Đi dạo siêu thị xong thì hai người trở về nhà, Diêm Kiều Quân đã biết Tư Dao thích ăn đồ ăn vặt từ lâu rồi, nhưng khi Diêm Linh và bố Diêm thấy hai người mua đồ ăn vật có thể chất thành núi, ai nấy đều ngơ ngác.
Sợ Tư Dao ăn nhiều quá ảnh hưởng đến sức khỏe nên bố Diêm dặn dò cô đừng nên ăn nhiều, ngoài miệng Tư Dao vâng dạ nhưng trên tay lại bóc túi khoai tây chiên, bóc từng lát bỏ vào miệng mình, còn rộng rãi mời bố Diêm nếm thử.
Đến tối, Diêm Kiều Quân ngồi trước tivi với bố Diêm chuẩn bị xem tiết mục trực tiếp cuối năm, Tư Dao thì vui vẻ uống nước ép trái cây, lên kế hoạch đi chơi với Diêm Tử Ký.
“Khu vui chơi Băng Thành à?” Diêm Kiều Quân nghe thấy mục tiêu của Tư Dao thì xoa cầm ngẫm nghĩ: “Đúng là vừa mới được xây dựng xong năm nay, chị muốn đi với anh em hả?”
“Tử Ký nói ngày mai sẽ dẫn chị đi chơi đó.” Tư Dao mỉm cười đến đôi mắt đều cong lên.
Diêm Tử Quân đã từng xem phim của Tư Dao đóng, cô ấy hứng thú suy đoán: “Ngày mai là mùng một, bác gái Diêm và chú hai Diêm đều đến nhà chúng ta, có phải là em cố ý muốn trốn đúng không?”
“Em trốn làm gì chứ.” Tư Dao khinh thường suy nghĩ của Diêm Kiều Quân: “Đây là nhà của em mà.”
“Ồ, rất tốt.” Bố Diêm gật đầu cổ vũ: “Đây là nhà của Tư Dao, không cần sợ.”
“Con không có sợ.” Chỉ có việc chiến đấu với người xấu mà thôi, vốn dĩ cô không cần sợ hãi rồi. Mặc dù Tư Dao suy nghĩ như thế, nhưng cũng thích được bố Diêm đối xử tốt với cô. “Ngày mai bố đi chơi cùng tụi con nhé?”
“Không đâu.” Bố Diêm nở nụ cười: “Con với Tử Ký chơi đi, bố không đi theo làm phiền đâu.”'
Nếu bố Diêm đã từ chối vậy thì Tư Dao cũng không miễn cưỡng nữa, cô tiếp tục giơ ngón tay lên tính toán: “Trước tiên là đi khu vui chơi Băng Thành chơi nè, Tử Ký còn nói sẽ đưa con đi đến vườn bách thú xem đà điểu, còn đi đến thành phố ngập tràn đồ ăn ngon để ăn lẩu nữa.”
Nghe Tư Dao hào hứng liệt kê, Diêm Kiều Quân sờ mặt: “Em có hơi không thể tiêu hóa được thao cơm chó này.”
“Bố!” Diêm Tử Ký lấy bộ quân trang vội vã chạy xuống lầu, nhìn thấy gương mặt đầy mong đợi của Tư Dao, dưới đáy mắt anh hiện lên chút khó xử và áy náy.
Thấy dáng vẻ này của Diêm Tử Ký, bố Diêm cũng mơ hồ đoán được phần nào, ánh mắt cũng liếc nhìn sang Tư Dao: “Chuyện gì vậy?”
“Bố, quân đội có nhiệm vụ khẩn cấp, con phải nhanh chóng chạy về căn cứ ngay.”
“...” Tư Dao câm lặng.