Quân Hôn Nịch Sủng

Chương 71: Chương 71: Xử lý bạch liên hoa




Editor: Nhóm dịch Lavender with love

Diêm Tử Ký vội vàng trở lại căn cứ Báo Đốm, bố Diêm muốn đưa Tư Dao về lại thủ đô nhưng cô lại không đồng ý. Ông đành phải dặn dò Diêm Kiều Quân chăm sóc cô thật tốt rồi quay về căn nhà cũ của nhà họ Diêm.

Mặc dù không tham gia được vào bộ phim của Đổng lão nhưng Tư Dao cũng không hề rảnh rỗi, cô bận rộn cho concert cả Mạc Thanh Thần và cả phim mới của Diêm Kiều Quân “Thần sử“.

Là khách mời đặc biệt của buổi concert, Tư Dao phải hát ba bài, hát đơn hai bài và một bài hát song ca kết thúc chương trình. Sau hai lần diễn tập, Mạc Thanh Thần phải thốt lên, Tư Dao không làm ca sĩ đúng là đáng tiếc.

Hoặc có lẽ do thể chất đặc thù, trong quá trình mang thai Tư Dao không hề bị nghén, ăn uống vẫn như bình thường, dáng vẻ hồng hào của cô thật sự khiến Diêm Kiều Quân phải nghi ngờ rằng cái bụng đang dần tròn lên của cô có phải là thịt thừa hay không.

Đoàn làm phim “Thần sử“. Tư Dao nằm trên ghế bập bênh bên ngoài hành lang, ngón tay gõ bàn phím máy tính, lông mày hơi cong lại giống như đang ẩn chứa nỗi tức giận gì đó.

Cô lấy thời gian ra điều tra vụ bắt cóc lần này, cuối cùng truy tìm được tới thủ đô, biết được người đã bắt cóc cô là Liễu Tuyết Nhân. Khôi phục lại nguyên bản của cuộc nói chuyện, cô mới biết Liễu Tuyết Nhân còn định lấy mạng cô.

Không chỉ là vụ bắt cóc mà còn cả chuyện của Park Hyeling, việc lộ ra cô bị bệnh tâm thần cũng là Liễu Tuyết Nhân chỉ đạo Park Hyeling, cô ta luôn bày mưu tính kế để hại chết cô.

Dòng điện di chuyển trong đáy mắt của Tư Dao, nếu để cô giải quyết, cô chỉ muốn cho nổ tung đầu của cô ta ra, nhưng nếu cô giết Liễu Tuyết Nhân thật, e rằng sẽ làm khó Diêm Tử Ký.

Biết Diêm Tử Ký cũng đang điều tra vụ án bắt cóc này, Tư Dao suy nghĩ một lát rồi lén gửi hết những chứng cứ này vào hòm thư của anh. Nếu đã không thể giết Liêu Tuyết Nhân vậy thì chuyện này cô đành phải giao cho Diêm Tử Ký xử lý rồi.

Cô nhìn máy tính rồi im lặng một hồi, cô siết chặt tay, cảm thấy rất khó chịu. Liễu Tuyết Nhân ngấm ngầm ức hiếp cô như vậy, nếu không báo thù thật không phải phong cách của cô.

“Tư Dao, mau trang điểm thêm để chuẩn bị quay.” Diêm Kiều Quân dùng còi nhắc nhở cô.

Tư Dao tắt máy tính đứng dậy, cô cầm theo quần áo đi vào bên trong cung. Mặc dù không giết được Liễu Tuyết Nhân nhưng cũng có thể đánh cho cô ta một trận. Tư Dao vui vẻ quyết định như vậy.

Nhạc Cảnh Dư tiến vào trong điện, khuôn mặt tiếc nuối nhìn Tư Dao: “Cả bộ phim không ngờ lại không có cảnh hôn.”

Tư Dao liếm vết son ở khóe miệng, khóe mắt liếc nhìn Nhạc Cảnh Dư không sợ chết: “Dám hôn tôi sao, Tử Ký nhà tôi sẽ đánh què cái chân chó của anh.”

“Trong phim chúng ta là một đôi, làm gì có chuyện yêu về mặt tinh thần thôi chứ.” Nhạc Cảnh Dư trề môi than thở.

“Nhạc Cảnh Dư.” Mặt Diêm Kiều Quân hầm hầm rồi khua chiếc rìu đạo cụ: “Anh muốn có kết cục ngỏm củ tỏi không?”

Khuôn mặt Diêm Kiều Quân hằm hè đáng sợ, Nhạc Cảnh Dư vội vàng lùi lại phía sau để đầu hàng: “Đạo diễn bớt giận, nếu suy nghĩ kỹ lại, yêu nhau về mặt tinh thần thôi cũng khá hay.”

Tào Nguyên Huy không để ý đến trò đùa ngu ngốc của Nhạc Cảnh Dư mà nhìn về phía Tư Dao đã trang điểm xong. Anh ta đưa vũ khí đạo cụ cho cô: “Việc quay “Thần sử” và buổi concert thời gian gần nhau, cơ thể cô có chịu được không?”

“Không sao đâu.” Tư Dao vận động tay chân một chút: “Tôi rất khỏe.”

“Làm việc thôi!” Diêm Kiều Quân nóng nảy, cầm quyển kịch bản khua khua rồi hét lên: “Tất cả các bộ phận chuẩn bị, bắt đầu quay!”

Chiều tối, sau khi quay Chiến sử xong, Tư Dao thay quần áo ra, thấy Tào Nguyên Huy đã rời khỏi đoàn làm phim. Vì chăm sóc cho sức khỏe của cô nên Diêm Kiều Quân không để cho cô thức đêm, các cảnh quay buổi tối cố gắng kết thúc trước 10h.

Về đến nhà, Tư Dao ăn tối rồi về phòng nghỉ ngơi, cô đã nói muốn đi ngủ không cho Tào Nguyên Huy làm phiền. Cô khóa trái cửa phòng ngủ rồi nhảy ra khỏi cửa sổ trèo lên mái nhà, lấy chiếc xe không chạm đất ra, chọn chế độ tàng hình.

Chiếc xe không chạm đất lái khỏi nhà, đi về hướng thủ đô. Từ điện thoại của Liễu Tuyết Nhân, Tư Dao xác định được vị trí của cô ta, cô nhất định phải xử chết cái loài cặn bã trái đất này.

Tư Dao tính toán thời gian, tốc độ của chiếc xe không chạm đất rất nhanh, đi đi về về chỉ mất có hai tiếng, đến khi về nhà vẫn còn nói chuyện điện thoại được với Diêm Tử Ký.

Lúc Tư Dao đến thủ đô, trời đã tối hẳn, từ khóa dữ liệu, cô tìm được tới quán bar đó. Cô cất xe không chạm đất đi, cô đeo kính, thay đổi hình dạng, khí thế hung hãn bước vào chiến trường.

Cô đi vào trong quán bar, ánh sáng bên trong lờ mờ không rõ, với đủ loại âm nhạc đinh tai nhức óc. Những đôi nam nữ dính sát vào nhau để nhảy, nơi nào cũng ngập tràn sự hấp dẫn suy đồn. Tư Dao chau mày, cô ghét mùi rượu và thuốc lẫn lộn vào nhau thế này.

Vẻ đẹp của Tư Dao thu hút không ít những con quỷ rượu liếc nhìn, cả đám định tiến tới bắt chuyện nhưng Tư Dao đã nhanh chóng tránh đi hết được.

Cô muốn xử lý nhanh cho xong rồi rời khỏi đây, Tư Dao tìm được Liễu Tuyết Nhân từ khóa dữ liệu. Cuối cùng cô nhìn thấy cô ta đang nằm ở trong một góc, ôm bạn trai, hôn nhau nhiệt tình say đắm.

Tư Dao xoa tay chuẩn bị rồi bước tới vỗ vai người đàn ông. Bị làm phiền, người kia tức lên định chửi bậy nhưng Tư Dao đã vung tay lên đánh anh ta ngất đi. Tiếp theo cô giữ lấy cằm của Liễu Tuyết Nhân, phòng chuyện cô ta kêu cứu.

Liễu Tuyết Nhân nhìn Tư Dao đầy sợ hãi. Quá đau đớn nên hai mắt cô ta đầy nước mắt. Chỉ có thể trách cô ta đen đủi, định vụng trộm với nhau nên tìm góc khuất, bên trong ồn ào, hoàn toàn không có ai phát hiện ra chỗ này.

Tư Dao cười tươi nhìn cô ta rồi vung tay đánh vào mặt, đá vào bụng cô ta thật mạnh. Liễu Tuyết Nhân quá đau đớn, co tròn người lại, cô ta đau đớn định kêu lên nhưng lại không phát ra âm thanh gì. Tư Dao đánh đấm, tát đạp Liễu Tuyết Nhân khiến cô ta vô cùng đau đớn nhưng lại không gây chết người. Cho cô ngấm ngầm ức hiếp tôi! Cho cô câu kết với Park Hyeling! Cho cô bắt nạt tôi! Tư Dao dùng nắm đấm để tính sổ với cô ta. Liễu Tuyết Nhân đau đớn đến mức muốn ngất đi, cô ta thật sự không hiểu, rõ ràng vừa nãy còn rất thoải mái mà bây giờ đã lại bị đánh. Lại còn có người giữ cằm cô ta lại, khiến cô ta muốn xin tha cũng không nói được.

Một chân của Tư Dao giẫm vào mồm của cô ta khiến Liễu Tuyết Nhân nằm rạp cả ra để nôn máu, trong máu còn lẫn cả răng gãy. Thấy Liễu Tuyết Nhân đã bất tỉnh, Tư Dao sợ đánh chết cô ta nên cuối cùng cũng dừng tay, không đánh nữa.

Nhìn đồng hồ đeo tay, Tư Dao đá Liễu Tuyết Nhân đang chắn ngang đường mình ra rồi chuẩn bị rời khỏi quán bar về nhà. Kết quả khi cô mới đi được hai bước thì điện thoại trong túi kêu.

Tư Dao nhìn người gọi điện thoại tới là Diêm Tử Ký, anh đang dùng quả bóng thông minh để gọi điện với cô. Tư Dao hơi hoảng hốt, cô định trốn nhưng lại không biết chui vào đâu. Tiếng chuông vẫn tiếp tục kêu, Tư Dao đành do dự nhấc máy lên.

Tiếng nhạc lẫn lộn vào nhau làm tâm trạng của Diêm Tử Ký trở nên rất tồi tệ, mặt ngay ngay lập tức đen lại và mưa gió nổi lên. Ánh mắt Diêm Tử Ký vô cùng đáng sợ: “Em đang ở quán bar?”

Tư Dao lo lắng sờ mũi, cô trả lời lại, âm thanh rất nhỏ: “Vâng.”

“Đứa nào khốn nạn, tổ tiên nó đáng bị đào mộ lên đã đưa em tới cái nơi hỗn tạp như vậy.” Diêm Tử Ký vô cùng tức giận, anh hét lên làm Tư Dao suýt chút nữa đã vứt cả cái điện thoại đi.

“Là em.” Tư Dao rụt cổ lại giải thích: “Em lái xe không chạm đất đến thủ đô.”

Khóe mắt Diêm Tử Ký giật giật, tự nhiên trong lòng anh có một dự cảm không lành: “Em chạy tới thủ đô làm gì?”

“Em tới xử Liễu Tuyết Nhân.” Tư Dao liếc nhìn Liễu Tuyết Nhân đang nằm cạnh chân mình: “Em không hề sai, là cô ta muốn giết em trước.”

Diêm Tử Ký đột nhiên im lặng, những chuyện xấu xa mà Liễu Tuyết Nhân ngấm ngầm làm anh đã điều tra ra rõ ràng, còn chưa kể tới chuyện trong hòm thư của anh có nhiều chứng cứ như vậy.

Những chuyện Liêu Tuyết Nhân làm đã phạm pháp, phán tử hình cho cô ta cũng là không oan. Anh muốn giao chứng cứ lại cho đồn cảnh sát nhưng bố Diêm muốn anh chừa cho cô ta một con đường sống, cũng vì nể mặt bố Liễu.

Diêm Tử Ký không đồng ý với cách giải quyết của bố Diêm, Liễu Tuyết Nhân tự làm tự chịu, nếu chừa lại cho cô ta một con đường sống thì nỗi uất ức của Tư Dao nên tính như thế nào.

“Tử Ký?” Diêm Tử Ký im lặng làm Tư Dao bất an: “Có phải là em đã làm sai rồi không?”

Diêm Tử Ký xoa lông mày, im lặng một lúc sau anh mới bất lực lên tiếng: “Lúc đánh nhau em có che mặt không?”

“Không.” Biết Diêm Tử Ký không tức giận nên Tư Dao cười tươi: “Nhưng em đã đổi thành khuôn mặt khác rồi.”

“Em mau về nhà đi.” Diêm Tử Ký thấp giọng nạt cô, đang mang thai mà còn lái xe không chạm đấy chạy lung tung, lại còn chạy tới nơi hỗn tạp như quán bar, cô định làm anh tức chết sao?

“Vâng ạ.” Tư Dao nhảy nhót vui vẻ ra khỏi quán bar lấy xe không chạm đất ra rồi ngồi vào bên trong.

Nghe thấy tiếng khởi động của xe không chạm đất, Diêm Tử Ký mới yên tâm hơn được một chút. Anh lại tiếp tục cau mày, anh nói hơi chần chừ: “Dao Dao, chuyện của Liễu Tuyết Nhân anh đã nói với bố rồi, ông ấy hy vọng anh có thể tha cho cô ta.”

Tư Dao bóc kẹo ra nhai, cô im lặng một lát, Diêm Tử Ký lại nói: “Bác Liễu muốn đưa Liễu Tuyết Nhân ra nước ngoài, từ nay về sau cô ta không sống ở Trung Quốc nữa.”

“Vậy anh nghĩ thế nào?” Tư Dao hỏi nhỏ.

“Đương nhiên là giao cho cảnh sát rồi.” Diêm Tử Ký cau mày nói: “Liễu Tuyết Nhân phạm pháp, tội của cô ta đáng bị tử hình, cô ta phải chịu trách nhiệm cho những gì mình đã làm.”

Tư Dao im lặng ngồi bóc kẹo để ăn, sự yên tĩnh là cho Diêm Tử Ký đứng ngồi không yên: “Bố của chúng ta có quan hệ tốt với bác Liễu, Liễu Tuyết Nhân là con gái một của nhà họ Liễu, Dao Dao, em đừng trách bố.”

“Không sao.” Tư Dao mút vết kẹo còn sót lại trên tay: “Liễu Tuyết Nhân sống chết thế nào em không quan tâm, em chỉ biết anh đứng ở bên cạnh em là em vui rồi.”

“Dao Dao...” Sự áy náy trong lòng Diêm Tử Ký càng lớn hơn, bố Diêm và Tư Dao đều là những người quan trọng nhất của anh, đối mặt với chuyện này, anh thật sự không biết nên giải quyết thế nào.

“Anh đừng buồn.” Dao Dao dịu dàng an ủi: “Em chỉ cần anh vui là được.”

Diêm Tử Ký ngồi trong ký túc xá ở căn cứ, bàn tay cầm quả bóng siết chặt lại, ánh mắt vô cùng đấu tranh. Tư Dao vứt viên kẹo ra bên ngoài rồi nhìn nó từ từ bay đi: “Tử Ký hôm qua em làm kiểm tra rồi.”

“À, anh biết rồi.” Nhắc đến chuyện khám thai của Tư Dao, giọng nói Diêm Tử Ký càng dịu dàng hơn: “Tào Nguyên Huy đã gửi báo cáo cho anh.”

“Tử Ký, em nói nhỏ cho anh một chuyện này.” Khóe mặt Tử Dao cong lên như vành trăng non: “Trong bụng em là một bé trai.”

Diêm Tử Ký ngẩn người: “Bé trai?”

“Vâng, bác sĩ nói cho em biết.” Còn tình hình thực tế là đủ loại uy hiếp khác nhau, không hề hấp dẫn như vậy.

“Anh có con trai rồi.” Diêm Tử Ký cười tươi ngốc nghếch, anh đứng dậy đi lại trong phòng rồi lại cầm lấy quả bóng thông minh: “Vậy chúng ta còn thiếu một đứa con gái.”

“Không sao đâu, dù sao chúng ta vẫn còn ở bên nhau rất lâu.” Tư Dao che mặt mỉm cười.

Cô không quan tâm tới chuyện Liễu Tuyết Nhân sống chết thế nào nữa mà quay về thanh phố A. Cô dừng xe không chạm đất trên mái nhà rồi cất nó đi và từ từ bò qua ban công để vào trong phòng.

Đánh Liễu Tuyết Nhân một trận xong, Tư Dao cảm thấy rất thoải mái, cô ta không vào tù cũng được, chỉ cần cô ta còn có ý đồ xấu thì cô còn đánh cô ta nữa. Cô không tin cô ta còn dám giở trò gì nữa.

Sợ làm Tào Nguyên Huy thức dậy nên Tư Dao không vào phòng tắm tắm rửa nữa, cô thay quần áo chuẩn bị lên giường ngủ luôn. Nhưng vừa cởi được hai cúc, cảm giác ớn lạnh quen thuộc ập đến, Tư Dao quay phắt người lại.

Cô nghi ngờ bước tới gần cửa sổ, cảnh giác nhìn đường phố vắng tanh, cô nheo chặt lông mày. Gần đây cảm giác bị nhìn trộm này càng lúc càng xảy ra thường xuyên hơn, nếu nói đó là nhầm lẫn thì đúng là lừa mình dối người.

“Rốt cuộc là ai đang giám sát cô?” Tư Dao siết chặt tay, cảm giác này rất nguy hiểm, từ khi đến trái đất, cô chưa từng có cảm giác rợn tóc gáy như vậy.

Tư Dao kéo chặt rèm cửa, quay người nằm xuống giường. Cho dù người đó ai, tốt nhất nên là bạn, chứ không phải kẻ thù. Nếu là kẻ thù cô sợ khó dây vào được.

Dịch bởi Lavender trên app TYT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.