Thật ra, ngay cả bản thân Cố Niệm Hề cũng rất bội phục mình, đến giờ phút này bên ngoài cô vẫn giữ được sự bình tĩnh tự nhiên.
Vừa rồi thiếu chút nữa phải cắn rách đôi môi đỏ mọng của mình cô mới đạt được kết quả này.
Nếu không làm thế, Cố Niệm Hề chỉ sợ mình sẽ sớm nắm chặt tay thành quả đấm hướng thẳng vào mặt gã đàn ông đang đứng trước mặt mình nói mấy lời vô liêm sỉ kia.
Nhưng được giáo dục tốt từ nhỏ nên cô cứ ẩn nhẫn chịu đựng, sự tức giận và hận ý của Cố Niệm Hề chỉ có thể quanh quẩn trong lồng ngực cô.
Tất nhiên, sự nhẫn nại của cô chỉ có ở hiện tại.
Chẳng bao lâu nữa, khi Cố Niệm Hề động một tí là vung nắm đấm về phía kẻ dám dùng lời nói vũ nhục mình, Đàm Dật Nam như thể nhận ra mình chưa bao giờ quen biết cô gái này, mắt hắn sẽ nhìn cô chăm chú.
Và Đàm Dật Nam cũng không biết rằng tất cả thay đổi của Cố Niệm Hề đều là vì một người đàn ông khác.
Người đàn ông kia nói: "Cố Niệm Hề không phải là một quả hồng mềm, để mặc cho người ta nhéo dẹp bóp tròn. Khi bị chửi, em cứ tiện tay mà đánh trả. Hậu quả thì để anh, lão công của em thay em xử lý!"
"Niệm Hề, đừng nói khó nghe như vậy được không? Em biết đấy, ý anh không phải vậy." Đàm Dật Nam nhìn chăm chăm vào vẻ mặt bình tĩnh của cô gái bên cạnh, trong đầu hắn chợt lóe ra buồn bực.
Chẳng lẽ đối với nữ nhân này hắn không có một chút địa vị nào sao?
Nếu không, vì sao khi thấy mình và Hoắc Tư Vũ cùng ở trên giường, Cố Niệm Hề thân là bạn gái hắn đáng nhẽ nên tỏ ra phẫn nộ ai oái nhưng tìm mãi cũng không thấy dấu hiệu nào trên mặt cô?
Chẳng lẽ, ngay từ đầu biểu hiện bên ngoài của cô ta đối với mình đều là dối trá sao?
"Không phải ý này? Vậy anh có ý gì? Không phải là anh muốn cho tôi biết, các người vừa rồi chỉ ở trên giường nói chuyện phiếm thôi chứ?." Cố Niệm Hề ngẩng đầu nhìn người đàn ông chắn trước mặt mình, khóe miệng cô giương cao không che đậy trào phúng.
Vẻ mặt ấy cứ như một nắm đấm bực bội nện vào lòng Đàm Dật Nam.
Hắn chưa từng thấy Cố Niệm Hề nhanh mồm nhanh miệng thế này. Yêu nhau hai năm, không nói đến việc hai người lưu luyến nơi đất khách, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Chỉ cần Cố Niệm Hề ở bên cạnh hắn, ngoại trừ chuyện giường chiếu, những thứ khác cô đều ngoan ngoãn phục tùng. Bọn họ cơ hồ sẽ không lúc nào như bây giờ, tranh cãi có phần đỏ mặt tía tai.
Bị cô gái vòng vo chửi mình, vốn dĩ Đàm Dật Nam nên tức giận mới đúng.
Nhưng không biết do thói hư tật xấu gì, giờ phút này hắn cảm thấy Cố Niệm Hề cùng mình đấu khẩu lại quyến rũ quá mức, rất hấp dẫn.
"Anh. . ." Vừa rồi Đàm Dật Nam thật sự muốn dùng cái cớ này để chia tay. Nếu không phải Cố Niệm Hề tùy tiện nói lộ chân tướng, hắn suýt nữa sẽ đã nói thế.
"Niệm Hề. . ." Ngay khi Đàm Dật Nam nghẹn lời ngừng lại, Hoắc Tư Vũ thừa dịp không ai chú ý chỉnh chang quần áo của mình thật tốt giờ mới lên tiếng.
Đúng vậy, cô ta và Cố Niệm Hề cũng quen biết nhau. Thậm chí, Hoắc Tư Vũ từng cùng sống ở một thành phố với Cố Niệm Hề , cùng học chung một trường, còn trở thành chị em tốt không có gì giấu diếm nhau.
Nhưng Cố Niệm Hề không biết, từ khi quen biết, mọi thứ cô có đều là những thứ Hoắc Tư Vũ rất mong ước. Khi nhìn lại, cô ta thấy khuôn mặt và dáng người mình đều đẹp, thậm chí tài năng cũng hơn Cố Niệm Hề. Dựa vào cái gì, Cố Niệm Hề có thể có được gia đình tốt hơn mình, gặp gỡ quan hệ với nhiều người tốt, thậm chí còn có bạn trai gia thế hiển hách.
Những suy nghĩ tà ác trong đầu Hoắc Tư Vũ cứ sinh sôi nảy nở, cho nên, cô ta mới tìm đến thành phố này, nơi bạn trai của Cố Niệm Hề sinh sống.
Hết lần này tới lần khác, Cố Niệm Hề ngốc nghếch còn nhờ Hoắc Tư Vũ giúp mình quan tâm Đàm Dật Nam tốt một chút.
Cô ta có không muốn làm ra chuyện gì, thật sự là rất khó.
Hoắc Tư Vũ cũng được coi là một cô gái thông minh. Bởi cô ta biết rõ giữa Cố Niệm Hề và Đàm Dật Nam thiếu cái gì, cho nên mới chọn phương diện này chen chân vào giữa.
Thừa dịp, một đêm kia Đàm Dật Nam say rượu, Hoắc Tư Vũ nhân cơ hội chui vào trong chăn anh ta.
Hết thảy, nước chảy thành sông.
Mà hiện tại, Đàm Dật Nam đã mê luyến thân thể cô ta. Cố Niệm Hề, cũng thấy một màn này, khoảng cách giữa cô ấy và Đàm Dật Nam hẳn là không có bất cứ cái gì có thể kéo lại được nữa . Sắp tới, cô ta sẽ trở thành bạn gái danh chính ngôn thuận của Đàm Dật Nam. Nhưng khi đối mặt với Cố Niệm Hề, Hoắc Tư Vũ vẫn có chút áy náy.
"Niệm Hề, mình cũng không muốn như vậy. Nhưng không có cách nào nữa , mình và Nam..." thật lòng yêu nhau.
Hoắc Tư Vũ muốn nói như vậy.
Bởi thân thể bọn họ đã ở cùng một chỗ, tâm cũng nên ở cùng một chỗ mới đúng.
Nhưng sau này cô ta mới hiểu được, hóa ra chỉ có thân thể và trái tim phụ nữ mới không tách rời . (ám chỉ thân thể và trái tim đàn ông không đồng nhất đó mà)
"Cô im miệng cho tôi! Tôi nhờ cô giúp tôi chăm sóc anh ta một chút, có bảo cô chăm sóc trên tận giường không?" Tuy Cố Niệm Hề chưa biết mùi đời , nhưng nhìn chuyện vừa xảy ra, đại khái cô cũng hiểu rõ đến mười phần.
Một câu quát lớn chặn lại những lời Hoắc Tư Vũ sắp nói phía sau, Cố Niệm Hề tiếp tục mở miệng:
"Cô theo tôi ra ngoài, tôi có lời muốn nói."
Tầm mắt của Cố Niệm Hề dừng lại trên người Hoắc Tư Vũ.
Sau khi nói xong, cô cũng không quay đầu lại nhanh chóng rời đi.
Khi đi qua phòng khách, đống hành lý chính cô mang tới bây giờ cũng được chính cô mang đi
Hôm nay chứng kiến cảnh tượng như vậy, Cố Niệm Hề cho rằng sau này có đánh chết cô cũng không trở lại căn nhà này một lần nào nữa!
"Được..." Nghe Cố Niệm Hề nói, Hoắc Tư Vũ cũng đuổi kịp cô. Việc hôm nay, cô ta thật ra muốn xin lỗi Cố Niệm Hề. Nên gánh chịu tiếng xấu, cô ta sẽ gánh chịu.
Tất nhiên, chỉ giới hạn trong ngày hôm nay thôi.
"Niệm Hề..."
Thấy Cố Niệm Hề đến một câu cũng không nói với mình, Đàm Dật Nam vẫn chạy theo.
Không biết vì sao, tuy hắn đã dự đoán được tình huống sẽ xảy ra so với bây giờ không sai biệt lắm, nhưng khi thực sự đối mặt với khoảnh khắc Cố Niệm Hề rời bỏ mình đi xa , tim hắn như bị vô số cây kim nhỏ đâm vào đau đớn, khổ không thể tả.
"Niệm Hề, em đợi anh một lát!" Cố Niệm Hề bước đi rất nhanh, nhưng đối với Đàm Dật Nam cao hơn một mét tám mà nói, không đáng kể tí nào. Sau mấy bước, hắn đã tới bên cạnh cô . Vươn tay là có thể giữ được Cố Niệm Hề.
Đàm Dật Nam kéo tay cô qua, có chút lưu luyến vuốt ve bàn tay nhỏ.
Nhưng còn chưa kịp thấy rõ , Cố Niệm Hề đã rút tay lại
"Đúng rồi, tôi quên nói với anh, chúng ta chia tay!"
Chống lại đôi mắt quen thuộc của người đàn ông kia, giọng Cố Niệm Hề bình tĩnh đến mức bản thân cô cũng hơi giật mình.
Nhưng chỉ cô mới biết, giờ phút này trong lòng mình giống như bị hỏa thiêu, đau không cách nào thở nổi.
Kẻ đứng trong góc nhà cô, kẻ bắt cóc người đàn ông của cô, thế nhưng lại là bạn tốt của cô!
Trong cùng một ngày, Cố Niệm Hề bị hai người thân thiết cô coi như sinh mệnh của mình phản bội.
Cảm giác ấy, không trải qua tuyệt đối không thể hiểu được.
Cố Niệm Hề cắn răng, cô cùng người đàn ông mình yêu sâu sắc hơn một năm nay vẫy tay nói lời từ biệt. Từ lúc thấy cảnh tượng diễn ra trong phòng ngủ kia, kết cục giữa bọn họ đã không thể thay đổi …
Quay người, cô gái không mảy may ngoái đầu nhìn lại, phóng khoáng rời đi.
"Niệm Hề. . ."
Đàm Dật Nam bị bỏ lại tại chỗ, vẻ mặt mờ mịt nhìn bóng dáng cô xa dần.Không biết vì sao, nhìn bóng dáng Cố Niệm Hề đã xa, hắn lại bắt đầu có chút hối hận.