Nhưng người đàn ông đứng đó cũng không quay lại nhìn cô!
Nhìn bộ dáng tự nhiên của anh, cô biết anh vẫn còn chưa chú ý đến mình! Nhưng nếu như không muốn để ý đến cô, buổi tối lúc chui vào chăn cũng không cần phải vậy nha, thừa dịp cô ngủ, lén lút cởi cúc áo của cô, như thế càng có sức thuyết phục hơn nha.
Đừng tưởng rằng buổi sang sau khi rời giường cô không chú ý tới, ngực của cô vẫn còn lưu lại vệt màu đỏ nha.
"Đừng có mài đầu vào nữa, nhanh chóng tới dùng cơm! Cơm nước xong, chúng còn phải nhanh đến buổi lễ. Cha và ông, đã gọi điện thúc giục rồi!" Kỳ thật nếu không phải bận tâm đến Cố Niệm Hề vẫn chưa rời giường, ông nội không chừng ngay từ sáng sớm đã đưa anh qua đó.
"Em biết rồi!" Hung hăng cắn cắn môi đỏ mọng, Cố Niệm Hề quả thật ngồi xuống trước bàn ăn.
Nhưng cô chọn vị trí đối diện anh. Cô không tin, mình lắc lư trước mặt, anh có thể làm ngơ!
"Cháo này, thơm quá a!" Cố Niệm Hề cảm thán, uống cháo ngân nhĩ chị Lưu làm. Đương nhiên lời này, cũng thành công dẫn động sự chú ý của anh.
Đàm Dật Trạch vốn chỉ định ngẩng đầu nhìn một cái, bộ dạng mèo con tham ăn của cô, không ngời tới, sẽ thấy cô...
Trong nháy mắt, anh phát hiện mình không thể dời mắt được.
Bởi vì, cô gái trước mặt, thế nhưng lại mặc một thân sườn xám màu hồng nhạt! Lại càng tôn lên làn da trắng mịn của cô, càng thêm vẻ mềm mại dịu dàng. Không biết cô làm thế nào, chỉ với một cây trâm lại có thể cố định gọn mái tóc, làm lộ ra chiếc cổ thon dài, trắng mịn! Bởi vì hôm nay đi tham dự hôn lễ, nên cô chọn một bộ trang sức trang nhã thanh lịch, chứ không trang điểm nóng bỏng, diêm dúa mà lẳng lơ như Hoắc Tư Vũ, khí chất thanh nhã nhu hòa kia chỉ duy nhất thuộc về cô.
Kỳ thật, con gái đều thích mình xinh đẹp, lời này anh đã sớm từ trong miệng Chu Tử Kỳ nghe vô số lần, Cố Niệm Hề muốn ăn mặc xinh đẹp, anh không phản đối. Nhưng mấu chốt ở chỗ, trang phục trên người cô sao lại hở ngực một mảng lớn như thế? Đủ để khiến người ta mơ màng về một rãnh sâu hun hút!
Mà đây lại là khu vực chuyên môn của anh!
Nha đầu kia, không phải là cố ý mặc như vậy đến kích thích mình? Gan của cô, ngày càng lớn nha!
Thấy anh phản ứng không giống dự định của mình, cô chỉ có thể cúi xuống, tiếp tục ăn cháo. Cô muốn thử xem, anh có thể nhịn được đến khi nào.
Nhưng, mãi cho đến khi ăn sáng xong, anh vẫn chỉ ngồi tại chỗ. Ngoại trừ vài lần liếc mắt về phía cửa sổ, anh cũng không nhìn cô một cái.
Chẳng lẽ, anh thật sự không thèm để ý?
Nghĩ tới đây một chút, mũi cô lại thấy ê ẩm.
Lấy hộp phấn từ trong túi, trang điểm đơn giản một chút, cô liền đứng lên, sải bước về phía cửa chính.
"Em đi đâu vậy?" Rốt cục, vào thời điểm chân cô sắp bước ra cửa chính, sau lưng truyền đến tiếng nói quen thuộc của anh.
"Không phải nói nhanh một chút sao, em ăn xong rồi, chúng ta đương nhiên phải ra khỏi nhà!" Cố Niệm Hề dừng bước, lại không quay đầu nhìn anh, đôi môi, nhẹ nhàng cong lên bất mãn.
Bởi vì, cô thật sự cũng có chút tức giận.
Cô vì anh làm nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ còn không đủ sao?
"Hiện tại quay về, thay y phục khác!" Ném tờ báo lên bàn, Đàm Dật Trạch cũng đứng lên.
Trời mới biết, anh đã phải nỗ lực bao nhiêu, mới có thể kiềm chế chính mình, không đem cái người mặc sườn xám, đường cong lồi lõm rõ ràng này, khiêng về phòng, hung hăng trà đạp cô mấy lần?
Ngực còn chưa tính, cần phải lấy bộ trang phục thật dày, bao cô lại, như thế sẽ không có ai trông thấy. Nhưng khi Cố Niệm Hề đứng dậy, Đàm Dật Trạch mới phát hiện, cái sườn xám này lại càng có khoảng trời riêng!
Nơi xẻ tà của sườn xám, dài đến tận bắp đùi, chỉ cần cô tùy tiện đi vài bước, chân cô giống như thoắt ẩn thoắt hiện.
Lần này, anh không thể bình tĩnh!
Đàm Dật Trạch thân là đàn ông, đương nhiên biết rõ bắp đùi cô đối với đàn ông rốt cuộc có bao nhiêu sức hấp dẫn. Còn nữa, anh là chồng cô, anh càng rõ thời điểm cô quấn lên eo anh, tiêu hồn cỡ nào! Nếu thật sự để cô mặc vậy ra ngoài, đây chẳng phải là tự mình hại mình sao?
"..." Vốn tưởng anh không để ý, sau nghi nghe anh hổn hển nói, khóe môi cô quyến rũ ra đường cong tà ác.
Không chịu được rồi sao, Tham mưu trưởng Đàm?
Rất tốt!
Gần đây không phải anh vài ngày đều không để ý em sao? Hôm nay không chỉnh anh một chút, chẳng phải quá ủy khuất mình sao?
"Không cần, em cảm thấy rất tốt! ông xã, không phải anh nói, ông và cha, dang thúc giục chúng ta sao, nên qua kia nhanh một chút!"
Xoay người, cô cố gắng che dấu cảm xúc của mình, cho nên khi anh nhìn qua, chỉ thấy bộ dạng vô tội của cô.
"Không được, đi về thay quần áo trước!" anh bước nhanh đến phía trước, muốn năm lấy tay, dẫn cô lên lầu. Không ngờ, khi anh vừa vươn tay ra, cô đã rất nhanh né tránh!
"Ông xã, em mặc như thế này rất khó coi sao?" Cố Niệm Hề vô tội chớp mắt, còn bất chợt lôi kéo sườn xám trên người mình. Nói, bộ sườn xám này lúc trước Tô Du Du làm cho mình, cô ấy bảo là muốn đẻ cho cô, bày ra một chút nhu tình của một cô gái Giang Nam. Nhưng Cố Niệm Hề cảm thấy, y phục này quá lộ liễu. Thật không ngờ, sử dụng vào lúc này lại có tác dụng to lớn!
"Khó coi, phi thường khó coi!" Đàm Dật Trạch mặt vẫn khẩn trương như cũ.
Kỳ thật không phải là không đẹp mắt, mà là quá mức dễ nhìn! Quả thực, đem vóc dáng bị che dấu bởi trang phục rỗng rãi thường ngày của cô đều phô ra hết!
Xem xem, ngay cả chính anh đều nhiệt huyết sôi trào. Không cần nói đến những người khác!
Nhưng đối với chê bai của anh, cô giống như không để ý:: "Phải không? Nhưng em lại thấy, trang phục này rất vừa người, cả cái áo choàng màu trắng này nữa, rất vừa vặn! Tốt lắm, chúng ta đi thôi. Còn chần chừ nữa, sẽ bị muộn!"
Kỳ thật, cô rõ ràng thấy trán anh nổi gân xanh, nhưng cô vừa dụ dỗ vừa lôi kéo, đem vị tham mưu trưởng nào đó kéo ra ngoài!
_____________________________________________
Lần thứ một trăm linh tám!
Ngồi ở vị trí giáo đường nào đó, Đàm Dật Trạch tay nắm thành quyền!
Từ lúc hai người bọn họ bước vào giáo đường, chủ rể Đàm Dật Nam, đã một trăm linh tám lần liếc nhìn cô.
Đôi mắt qua nóng bỏng kia, làm cho anh hoài nghi, có phải anh ta đang rình coi con mồiì!
Đáng chết, còn chưa dừng lại tại đây!
Ngoại trừ Đàm Dật Nam, cơ hồ trong cả lễ đường, toàn bộ thanh niên tham gia hôn lễ, tầm mắt đều rối rít rơi trên người cô. Thứ gây tai họa, chính là thì thoắt ẩn thoắt hiện. Cơ hồ, phô bày tất cả vẻ dẹp của cô!
Điều này làm cho, Đàm Dật Trạch ảo não không thôi! Đem tất cartuwcs giận tập trung về tay, hung hăng đập vào ghế, ngực phập phồng kịch liệt.
"Ông xã, anh làm sao vậy?" Biết rõ, anh đang tức giận gì, nhưng cô vẫn vô tội hướng phía anh chớp chớp đôi mắt.
"Vật nhỏ, về nhà anh sẽ tính sổ với em!" Tức giận nghiến răng ken két, rất muốn đem y phục cao thấp toàn thân cô xé tan, sau đó một hơi ăn sạch.
Bất quá, vật nhỏ này lá gan ngày càng lớn. Nếu không dạy dỗ cô một chút, chỉ sợ sau này cô dám trèo lên đầu mình!
Hung hăng đem Cố Niệm Hề ngăn ở trong ngực của mình, Đàm Dật Trạch không có hảo ý, bàn tay hung hăng véo cô một cái.
"Hí... tham mưu trưởng Đàm, em nhớ là mình không có chọc giận anh! Là anh không để ý em trước, đúng không?" Đau nhức, Đàm Dật Trạch lúc này đây thật sự là hung hăng nhéo cô! Cô thật sự muổn đẩy anh ra, nhưng anh quyết không tha, sít sao siết chặt eo của cô, không cho cô nhúc nhích!
"Em không có sao? Khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, khắp nơi gây thù hằn! Hiện tại tốt lắm, lại còn mặc y phục mát mẻ như vậy. Muốn cho ai xem? Chẳng lẽ, em còn muốn kéo cái người đang kết hôn kia trở lại sao?" Anh đem thân thể nhỏ nhắn của cô, hung hăng ấn vào trong ngực mình.
"Cái gì mà mát mẻ? Đây gọi là phong cách? Hơn nữa, em thích sạch sẽ! Ô uế gì đó, em mới khinh thường đây!" vừa nói cô vừa hung hăng trợn mắt nhìn kẻ đó không xa, rõ ràng đang kết hôn, lại còn vẫn chưa từ bỏ ý định với mình.
Đàm Dật Nam vốn thấy ánh mắt của cô nhìn qua mình, con ngươi ảm đmạ lại bắt đầu sáng sủa.
Hôm nay Cố Niệm Hề, thật sự rất xinh đẹp.
Trước kia, cô quen mặc quần áo thể thao đơn giản, còn không thì chính là quần Jean phối hợp T-shirt. Sau đó, cột tóc đuôi ngựa. Khi đó cô để mặt mộc không trang điểm, cũng đã làm người ta nhìn chăm chú. Lại càng không cần phải nói, cô trang điểm giống như hôm nay, còn mặc một thân sườn xám xinh đẹp. Cố Niệm Hề như thế, quả thực giống như thiên sứ, làm cho người ta yêu thương.
Đương nhiên, nếu như hiện tại người bên cạnh cô, là anh ta, sẽ càng thêm hoàn mỹ!
Chỉ tiếc, hiện tại ngồi chen chúc bên cạnh cô, lại là anh trai của mình...
Nhìn xem một màn này, anh ta thấy vô cùng chói mắt. Nếu trước kia, mình biết dừng cương trước vực thẳm, khi cô phát hiện mình và Hoắc Tư Vũ quấn nhau trên giường, kịp thời cầu xin cô tha thứ, có phải cô sẽ không gả cho Đàm Dật Trạch không?
Chỉ tiếc, giả thiết này sau khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của cô, anh ta biết là không có khả năng thành sự thật. Nói cách khác, ngay khi Hoắc Tư Vũ bò lên giường anh ta, giữa hai người đã bị ngăn cách bởi hố sâu không thể lấp đầy...
Thu hồi tầm mắt, anh ta tiếp tục trốn ở trong góc âm u, âm thầm hao tổn tinh thần.
Mà giờ khắc này, sau khi nói xong hết thảy, anh vẫn không buông mình ra, cô chỉ có thể xun xoe cầu xin tha thứ: " tham mưu trưởng Đàm, xin ngài, buông em ra được không?"
"Không buông, ai bảo em ăn mặc mát mẻ như vậy!" tham mưu trưởng Đàm tầm mắt tà ác nhìn về phía trước ngực cô, khiêu khích nói:: chính vì vô cùng mát mẻ, cho nên không thể nào bỏ qua em!
"Tham mưu trưởng Đàm, em đã nói đây không phải là mát mẻ, đây gọi là phong cách. Hơn nữa, em mặc quần áo này, cũng là để anh xem. Chẳng lẽ, anh không vui sao?" Thấy thần sắc anh vẫn cau có không vui, cô chỉ có thể kiên trì, vùi đầu trong ngực anh nịnh nọt.
Có lẽ có người sẽ mắng cô không có cốt khí. Nhưng cái nhéo của anh đâu nhức thế nào mọi người đều không biết. Cho nên đứng trước bạo lực, cô thật sự không thể không khuất phục.
"Anh rất thích em trong phòng ngủ mà không mặc gì cả, sau đó nằm lỳ ở trên giường. Em, có làm không?" Anh tựa hồ còn không có thỏa hiệp, còn híp mắt, nhìn chằm chằm cô.
"Làm! Cái gì cũng làm, ông xã có thể bỏ tay ra trước không?" Eo của cô sắp bị anh nhéo đứt, anh muốn gì cô cũng đồng.
"Vậy được, đêm nay về nhà cởi sạch, sau đó nằm trên giường đợi anh! Nếu có điểm nào làm không tốt, anh tuyệt đối sẽ không tha cho em!" sau một hồi uy hiếp áp bách, lúc này anh mới buông lỏng tay.
Sau khi được tự do, cô liền nghiêng đầu liếc xéo anh một cái!
Cái lão lưu manh này!
Rất nhanh, hôn lễ bắt đầu rồi.
Cha xứ đứng ở ngay chính giữa giáo đường, tuyên đọc cái gọi là lời thề.
Phía trước, Hoắc Tư Vũ hứa hẹn cùng tuyên thệ, đều tiến hành phi thường thuận lợi.
Nhưng khi đến lượt Đàm Dật Nam, tình cảnh lại trở nên lúng túng.
"Chú rể, Đàm Dật Nam tiên sinh, cậu có nguyện ý cưới Hoắc Tư Vũ tiểu thư làm vợ, từ giờ cho đến cuối đời, dù khó khăn hay thuận lợi, giàu hay nghèo, khỏe mạnh hoặc tật bệnh, vui vẻ hoặc ưu sầu, vĩnh viễn yêu cô ấy, quý trọng cô ấy, đối với cô trung thực, cho đến cuối đời?" Cha xứ hỏi, Đàm Dật Nam giống như không nghe thấy, cái gì cũng không trả lời. Hoặc phải nói, từ khi hôn lễ bắt đầu, Đàm Dật Nam giống như người đi trên mây.
Mà toàn bộ giáo đường, cũng bởi vì Đàm Dật Nam trầm mặc, mà trở nên xôn xao.
"Tiểu Nam, con rốt cuộc đang làm cái gì?" Đàm Kiến Thiên ở dưới đài có chút bất mãn.
"Tiểu Nam, nói mau 'Con nguyện ý' ." Thư Lạc Tâm cũng mở miệng.
Mặc dù, từ tận đáy lòng, bà ta không hề muốn Hoắc Tư Vũ nhập môn, nhưng hôm nay dầu gì cũng trước mặt nhiều người thân và bạn bè như vậy, bà ta làm sao có thể để Đàm Dật Nam lại gây ra trò cười?
"Đây rốt cuộc là làm sao?"
"Đúng vậy, " dưới đài có vài người đã bắt đầu nghị luận rối rít.
Nhưng Đàm Dật Nam, vẫn không có mở miệng.
Thấy Đàm Dật Nam bất động, Hoắc Tư Vũ cũng không bình tĩnh nổi. Thật vất vả mới có ngày hôm nay, chỉ thiếu chút xíu nữa, cô ta sẽ chính thức bước vào xã họi thượng lưu, cô ta làm sao cho phép vào lúc này phát sinh sự cố được?
"Nam, nhanh trả lời cha xứ!" Hoắc Tư Vũ bắt đầu thúc giục.
Nhưng không thể không thừa nhận, sự thúc dục này càng làm tăng thêm sự phản cảm của Đàm Dật Nam.
Thật sự, Đàm Dật Nam chưa từng nghĩ tới, sẽ cưới Hoắc Tư Vũ. Ngay từ đầu, Hoắc Tư Vũ có đủ diêm dúa, đủ xinh đẹp, nhưng cũng chỉ làm cho đàn ông sinh ra xúc động cùng cô ta lên giường, cũng không chàm cho người ta có khí phách cưới cô ta vào nhà.
Anh ta thừa nhận, ý tưởng ôm Hoắc Tư Vũ lên giường, là xấu xa. Nhưng anh ta không nghĩ chuyện sẽ phát sinh đến mức độ này. Thế nhưng, muốn đem cô gái như vậy cưới vào cửa...
Nghĩ tới điều này, Đàm Dật Nam lại xoay người, nhìn về phía Cố Niệm Hề.
"Niệm Hề, em nói xem, nó đang nhìn anh hay nhìn em?" Thấy tầm mắt Đàm Dật Nam lại rơi vào cô, ác bá nào đó lại có chút bất mãn. Lập tức, anh lại ôm cô vào ngực, tuyên bố quyền sở hữu.
"Đương nhiên là anh! Anh ta là em trai anh, đương nhiên yêu quý nhất người anh trai này." Có đôi khi, làm người chính là bất đắc dĩ. Rõ ràng người ngồi bên cạnh cũng không phải người lương thiện gì, nhưng cô không thể không nói một chút gì đó, vuốt ve anh. Nếu không trong chốc lát, anh tức giận, chịu khổ vẫn là cô!
Cố Niệm Hề cảm giác, mình bây giờ thực con mẹ nó chính là bi kịch nhân gian!
Mặc dù cô đã làm ra bộ dáng chân chó, nhưng anh vẫn còn chút bất mãn. Lúc này, anh kề môi vào tai cô, cắn vành tai của cô, nói: "Phải không? Sao anh có camrgiacs nó đang nhìn emi?"
"Không có... Không có. Nhất định anh nhìn nhầm! em và anh ta không quen biết, anh ta sao phải nhìn em?" Lúc nói lời này, Cố Niệm Hề cũng nhìn thấy cái người đứng chính giữa giáo đường, đang nhìn mình chằm chằm.
Đàm Dật Nam, rốt cuộc anh còn muốn thế nào?
Lúc trước anh làm hại tôi bỏ nhà trốn đi, lại cùng bạn tốt của tôi lên giường, vất bỏ tôi cũng thôi đi. Bây giờ lại còn ở trong hôn lễ nhìn tôi như vậy, chẳng lẽ muốn cho người khác biết, chúng ta từng qua lại sao?
"Không quen biết? Vậy em, sao còn nhìn nó? Hay em cảm thấy, nó đẹp trai hơn anh, trẻ tuổi hơn anh?" Lão nam nhân quả nhiên là khó dụ dỗ nhất, thấy cô lại nhìn Đàm Dật Nam, anh lại bắt đầu lẩm bảm.
Bàn tay đặt ở em cô, cũng càng lúc càng gia tăng độ mạnh yếu.
Rất hiển nhiên, anh lạ bắt đầu nổi giận.
"Nào có, em không có nhìn anh ta. Đôi mắt của em từ nhỏ, chỉ nhìn tham mưu trưởng anh! Nhìn một chút, tham mưu trưởng chúng ta quá đẹp trai, cho dù nhiều hơn vài tuổi thì thế nào, so với cái tiểu mao đầu kia, càng thành thục hơn!" Cảm giác anh lại nói mát, cô vội vàng chân chó nịnh nọt anh.
Mặc dù lời có chút làm ra vẻ, nhưng vẫn dụ dỗ anh mặt mày hớn hở. Không phải vì cô nói anh đẹp trai hơn Đàm Dật Nam, mà vì cô nói hai chữ "Chúng ta".
Cảm giác, cô và anh nhập làm một, không thể chia tách...
Đối với sự ca ngợi này, tham mưu trưởng Đàm cảm thấy rất phù hợp với mình, liền tiếp nhận. Đương nhiên, anh không phải là một người đàn ông hẹp hòi a, cho nên anh quyết định tạm thời buông tha vật nhỏ này.
Mà nhìn quanh thật lâu, ý đồ hi vọng cô có thể thấy khác lạ trong mắt mình, ánh mắt Đàm Dật Nam lại bắt đầu ảm đạm...
Kỳ thật, chỉ cần cô phản ứng gì đó, anh ta sẽ từ bỏ hôn lễ này. Mặc kệ người nhà phản đối, hoặc không được thừa kế công ty, cũng không có vấn đề gì!
Nhưng cuối cùng, cái gì cũng không nhìn thấy. Thứ duy nhất mà anh ta thấy chỉ là sự thân mật của cô và Đàm Dật Trạch.
Giờ khắc này, Đàm Dật Nam rốt cục hiểu, Cố Niệm Hề đối với cái phần tình yêu đã qua, thật sự buông tay. Anh ta cũng hiểu, kết quả này là do anh ta tự chuốc lấy. Anh ta không thể oán trách được ai.
"Chú rể, xin anh hãy trả lời tôi!" Thấy anh ta lại cúi đầu, không biết suy nghĩ gì, cha sứ lại hỏi lần nữa.
"Tôi... Nguyện ý!" Cuối cùng, Đàm Dật Nam vẫn mở miệng, nói ra một câu này.
Nếu, cô ấy đã không trở lại bên cạnh mình, đối với anh ta mà nói cưới ai thì cũng có gì khác đâu?
Một tiếng này, cũng đr để Hoắc Tư Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Rốt cục, cô ta thật sự gả cho Đàm Dật Nam!
Nghi thức kết hôn vừa kết thúc, mọi người liền lên chụp ảnh kỷ niệm với cô dâu chú rể.
Nhìn xem đứng ở chính giữa, Hoắc Tư Vũ kia mặt mày hớn hở, không biết vì sao trong đầu Cố Niệm Hề hiện lên suy nghĩ: hôn nhân dối trá, hạnh phúc hư vô...
Từ trong lễ đường đi ra, mọi người cùng nhau tập trung ở nhà hàng cùng nhau chúc phúc cho đôi vợ chồng trẻ. Đàm Dật Trạch cũng bị chuốc rượu rất nhiều. Tiệc rượu sắp lúc kết thúc, Cố Niệm Hề đã có thể ngửu thấy, trên người anh tản mát ra mùi rượu nồng nặc.
"Tham mưu trưởng Đàm, đừng uống được không?" Cố Niệm Hề kéo một cái bên cạnh anh.
"Lo lắng sao?" Có lẽ do uống rượu, nên khuôn mặt vốn trắng nõn của anh lại thêm phần hồng hào. Nhìn anh càng mê người hơn.
"Ừ, nếu anh uống say, sẽ không có người bảo vệ em!" Cả ngày hôm nay, Đàm Dật Trạch không cho cô chạy loạn, chỉ để cô ngây ngốc bên cạnh anh. Cho nên, cô cũng hiểu, anh để ý những thứ gì.
"Ha ha... Vật nhỏ!" Vì uống rượu nên anh đã đánh mất vẻ nghiêm túc thường ngày. Anh kéo cô vào ngực, hôn một chút. Sau đó, anh lại theo thói quen cọ lên cổ của cô: "Cho dù anh không muốn uống, người ta cũng không buông tha anh!"
Cũng đúng, Cố Niệm Hề ngẩng đầu nhìn qua, lại có mấy người hướng phía bọn họ bên này đi tới.
Nhìn anh uống nhiều rượu, Cố Niệm Hề cảm thấy chóp mũi ê ẩm.
Bởi vì cô đột nhiên hiểu, bi ai của anh.
"Vật nhỏ, biết đau lòng anh?" anh giống như có đọc tâm thuật vậy, có thể nói ra hết suy nghi trong lòng cô. Anh cúi người nhìn cô cười ấm áp, sự trong trẻo lạnh lùng đã thế chỗ cho sự ấm áp sủng ái.
"Muốn anh không phải uống rượu? Cứ làm theo lời anh!".
"Vâng!" Chỉ cần anh không phải chịu khổ, cô làm cái gì cũng đáng giá!
Chẳng được bao lâu, cô bị anh kéo đến toilet trong nhà hàng.
"Anh muốn đi vệ sinh sao? Có muốn em đỡ anh qua không?" Nãy giờ anh chỉ vùi đàu vào vai cô, để cho cô chống đỡ thân thể mình. Nhân lúc cô còn đang thất thần, anh liền kéo cô vào trong phòng vệ sinh khác. Trong nháy mắt khi cứa phòng đóng lại, môi anh liền ép xuống…
"Ông xã, chẳng lẽ tại người khác chưa rời đi, thì chúng ta còn phả úp ở trong này sao?" Bị anh hôn cho đầu óc choáng váng, rốt cục sau khi được anh buông ra, ngoài trừ thở dốc, cô vẫn còn ý thức được vấn đề này.
"Làm sao, không vui sao?" Anh chống tay đem cô giam cầm trong lồng ngực mình. Khóe môi, cong hết cỡ.
"Không có, không có!" Chỉ cần anh có thể tránh thoát không bị chuốc rượu nữa, làm gì cũng được.
"Nếu em thấy trong này nhàm chán, chi bằng chúng ta làm một chút chuyện thú vị đi, vật nhỏ?" Biểu hiện tà ác xuất hiện trên mặt anh, làm cho Cố Niệm Hề có chút dự cảm xấu.
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, tay của anh bắt đầu lần mò vào trong khoảng trống mà sườn xám không thể che kín, cùng da thịt bên trong tiếp xúc thân mật.
"Ông xã, như vậy không tốt đâu. Đây là nơi công cộng, nếu như bị những người khác xông tới thì làm sao bây giờ?" Nghe tiếng thở dốc cùng bàn tay quá nóng của anh, Cố Niệm Hề không khó đoán được, "Chuyện thú vị" anh nói là cái gì.
"Không sợ, anh sẽ bảo vệ em!" Anh không cho cô bất kỳ cơ hội mở miệng. Trực tiếp đưa tay thăm dò vào bên trong sườn xám, làm cho hòa tan trong dod...
Khi tất cả kết thúc, Cố Niệm Hề thật sự cảm thấy, hôm nay thật sự là quá điên cuồng. Cô thế nhưng lại cùng anh trong phòng rửa tay làm chuyện như vậy.
Mà anh sau khi no nê, trên khóe miệng đều liên tục mang theo cười xấu xa. Sau khi thong thả ung dung giúp Cố Niệm Hề mặc quần áo tử tế, anh lại bắt đầu sửa sang lại của mình. Còn đối với Cố Niệm Hề nói: "Vật nhỏ, em đi ra ngoài trước."
"Vì sao?" cô cong đôi môi đỏ mọng, bày tỏ bất mãn của mình.
"Anh muốn đi vệ sinh, chẳng lẽ em muốn xem?" anh tà ác hướng phía nàng khiêu khích.
"..." Cái lão lưu manh này! Lại đem vấn đề sinh lý, cũng nói tà ác như thế.
"Nghĩ hay nhỉ, em sẽ không cho anh cơ hội đó!" Sống chung lâu với anh, da mặt cô cũng dầy như trường thành.
Ra ngoài toilet, cô vẫn không quê cằn nhằn. Sớm biết thế này, nhất định không cho anh thực hiện được ý đồ!
"Chị gái, cô không đi nhầm phòng rửa tay chứ?"
Vừa ra khỏi, cô đã nghe thấy một giọng nam bên cạnh mình truyền đến.
Ngằng đầu, cô thấy trước mặt mình là một người đàn ông, trên người cũng mặc tây trang, nhưng có khác biệt so với Đàm Dật Trạch, toàn thân anh ta tỏa ra lợi khí chất xinh đẹp quá mức âm nhu.
Hơn nữa, mặt của anh ta cũng là mặt nhọn trái xoan, môi hồng răng trắng, xinh đẹp có chút kinh tâm động phách. Làm cho Cố Niệm Hề thân là con gái, cũng có chút tự ti mặc cảm!
Vừa rồi tại lễ đường, lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, Cố Niệm Hề còn tưởng rằng anh ta trung tính, thích cách ăn mặc xinh đẹp như con gái. Nhưng khi nghe giọng nam hùng hậu, co mới bừng tỉnh. Anh ta đúng là đàn ông!
Nếu như người này không phải lấy thân phận vị hôn phu của Mạc Nghiên tham dự hôn lễ, Cố Niệm Hề nhất định sẽ cho rằng, người này chính là "Tiểu thụ" Tô Du Du trước kia thường đề cập ở trước mặt mình...
"Cái kia..." Ngẩng đầu, Cố Niệm Hề mới phát hiện, đây là nhà vệ sinh nam! Chết tiệt lão lưu manh này, thế nhưng đem mình mang tới nơi này! Hiện tại, mặt mũi vất hết ra ngoài đi.
"Hay là, chị gái kỳ thật không phải đi nhầm toilet, mà là đến nơi đây làm có chút chuyện?" Gặp Cố Niệm Hề trong lúc nhất thời cứng họng, anh ta lại nói.
Giọng điệu khinh thường kia, còn có ánh mắt tràn trề châm chọc, làm cho Cố Niệm Hề không khỏi hoài nghi, người đàn ông này đối với mình ôm lấy địch ý.
"Mộ tiên sinh, không phải chỉ đi nhầm toilet, cũng không phải giết người phóng hỏa, anh có cần thiết hùng hổ doạ người như vậy sao?" Biết rõ, trên người của mình có thể có một chút hương vị sau khi hoan ái, mới để cho anh ta đánh hơi được gì đó. Nhưng Cố Niệm Hề vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, phản kích.
Tựa như Đàm Dật Trạch đã nói qua, nàng Cố Niệm Hề không phải là quả hồng mềm! Mặc người vò dẹp nhéo tròn, càng không phải là phong cách của cô!
Người Được cô gọi "Mộ tiên sinh", chính là vị hôn phu của Mạc Nghiên. Đại thiếu gia tập đoàn bất động sản - “Mộ Dương”.
Mà anh ta thấy cô tức giận phản bác, càng chắc chắn cô vừa rồi trong đó làm những gì.
"A, cô cây ngay không sợ chết đứng trước, có phải hay không nên kiểm tra trên người của co có dấu vết gì hay không, để cho cô hết đường chối cãi? Tiểu tam, chính là tiểu tam!" Anh ta làm bộ nghiền ngẫm trêu chọc, tầm mắt như có như không rơi vào nơi sườn xám không che hết..
Theo tầm mắt của hắn, Cố Niệm Hề thấy được mình lộ ra một chút da thịt. Mà chỗ đó, còn lưu lại dấu răng rõ ràng.
Đáng chết lão lưu manh này!
Chỗ nào không lưu ấn ký, vừa vặn lại ở vị trí này?
Không trách được, anh ta lại luôn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mình!
"Mộ tiên sinh, chẳng lẽ lệnh tôn không có dạy anh cách tôn trọng người khác sao?" Đưa tay, Cố Niệm Hề kéo kéo áo choàng của mình, che đi dấu răng, lại nói: "Hơn nữa, tôi là nhân sĩ đã kết hôn, trên người cho dù có lưu lại dấu vết của ông xã, cũng là chuyện bình thường. Chẳng lẽ, ngay cả việc này, Mộ tiên sinh cũng quản? Không khỏi, cũng quá đề cao chính mình đi?"
Vừa nghĩ tới anh ta dùng ánh mắt đó nhìn mình, cô lời gì cũng có thể nói.
Vốn cân nhắc đến đối phương tương lai sẽ thành thân thích, cô cũng không muốn mọi chuyện quá căng thẳng.
Nhưng khi anh ta nói cô là "Tiểu tam", còn có ánh mắt khinh miệt kia, cô liền không khống chế được nữa.
Cũng được, anh đã không nể mặt, tôi việc gì phải quan tâm đến cảm thụ của anh?
"Cô và ông xã làm những gì, người ngoài như tôi không quản được. Nhưng cô không thấy, có lỗi với lương tâm sao? Còn có, đi đêm nhiều, có ngày gặp ma. Tiểu Tam như cô, đến dự hôn lễ coi như xong, còn làm ra trò hề này, chẳng lẽ cô không sự bị báo ứng sao? Chẳng lẽ cô không lo lắng, sớm muộn có một ngày cũng sẽ có người nào đó, cùng anh họ, cho cô nếm thử tư vị bị cắm sừng?"
Thấy cô nói quá, anh ta quở trách càng thêm hăng hái. Vì sao, chỉ là để kích thích Cố Niệm Hề!
Ai bảo cô, lần trước khi dễ Mạc Nghiên?
Trước khi tham gia hôn lễ, Mạc Nghiên, đã đem một số lời Hoắc Tư Vũ nói, kể hết cho Mộ Dương. Hơn nữa lần trước bị khi dễ, Mạc Nghiên lại càng ở trước mặt Một Dương, đem Cố Niệm Hề miêu tả thành một tên bại hoại tội ác tày trời.
Nếu như, chỉ mình Cố Niệm Hề khi dễ Mạc Nghiên, cũng không sao. Nhưng cô, hết lần này tới lần khác còn là một tiểu tam. Mà tiểu tam, còn là thứ Mộ Dương thống hận nhất!
Bởi vì lúc trước, mẹ anh, cũng chỉ vì tiểu tam, mà lựa chọn thắt cổ tự sát! Chính vì thế anh hận tất cả tiểu tam trong thiên hạ.
Nên mới có một màn này.
"Tôi hôm nay lấy thân phận cháu dâu trưởng Đàm gia, tới đây tham dự hôn lễ, không ai có tư cách hơn tôi xuất hiện ở đây? Xin hỏi, anh còn chưa là con cháu Đàm gia, có tư cách gì đứng đây chỉ trích tôi?" Đối mặt Mộ Dương sắc bén, Cố Niệm Hề cũng chỉ khẽ nhướng mi. Đối với anh ta cũng chỉ khinh thường coi rẻ.
Thân thể cô còn cao chưa tới cằm Mộ Dương, nên khi cô trừng mắt cũng không có bao nhiêu ưu thế, nhưng với tư thế này, lại làm cho Mộ Dương cảm thấy mình thấp kém.
Điều này đối với người đàn ông độc thân hoàng kim như Mộ Dương là chưa bao giờ có.
Xem ra, thân phận của cô gái này, không hề đơn giản! Mộ Dương hơi nhíu nhíu lông mày suy nghĩ về cái người trước mặt.
Đúng lúc, Đàm Dật Trạch từ trong phòng rửa tay đi ra.
Bất quá, hôm nay anh uống hơi nhiều, vừa ra đã lại ôm cô vào trong ngực, đầu tựa vào ngực của cô. Vẫn không quên rầm rì nói: "Anh thấy vừa rồi thu hoạch được gì đó, còn có hay không!"
"Đứng đắn một chút cho em!" Bởi vì trước mặt còn có người, Cố Niệm Hề cũng không muốn lại lần nữa bị người ta đánh giá, mình đang bán thân thể, quyến rũ đàn ông
Vì vậy, ngay khi người nào đó định duỗi nanh vuốt về phía ngực cô, liền bị cô giận dữ hất ra.
"Vật nhỏ, em là của anh. Không để cho anh đụng, thì cho ai đụng!" Đàm Dật Trạch không thuận theo, tay bị hất ra, hiển nhiên có chút tức giận.
"Anh là chồng em. chúng ta làm chuyện gì cũng có thể. Nhưng ở trước mặt “Người Ngoài”, anh dè dặt chút cho em! Miễn cho người ta nói, em không đứng đắn, là tiểu tam đi phá hoại hôn nhân người khác!" Cố Niệm Hề thừa nhận, hiện tại lời của mình có hiềm nghi chỉ cây dâu mắng cây hòe.
"Ai dám nói em như vậy, lão tử sẽ đi giờ đi phế hắn!" Đàm Dật Trạch ngước mắt, phi thường bất mãn.
"Không cần, những kẻ huyên thuyên kia, cứ mặc kệ đi, sự thật thắng hùng biện." Cố Niệm Hề tiếp tục để anh quàng tay trên vai mình, sau đó cả hai cùng bước.
"Chồng tôi uống say, có chút không thoải mái. Cho nên, hiện tại tôi muốn đưa anh ấy về nhà, phiền Mộ tiên sinh, chuyển lời giúp. Về phần những lời nói của anh, mong anh nhớ uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, tìm hiểu rõ chẫn tướng, miễn cho người ta chê cười. Còn có,anh cũng thấy đấy, chồng tôi vô cùng để ý tôi, nếu để anh ấy nghe thấy, kết quả chỉ sợ Mộ tiên sinh không gánh nổi!"
Trước khi đi, cô vẫn không quên nói những lời này, sau đó liền đỡ cái kẻ say rượu nhưng vẫn không quên bản chất lưu manh rời đi!
Để lại Mộ Dương xuất thần nhìn chằm chằm bóng lưng của cô.
Cô gái này, ăn nói rõ ràng, không kiêu không nịnh, rõ ràng không phải người vô lễ. Nhưng sáng nay, Đàm Dật Namthaats thần trong hôn lễ, còn có ánh mắt liên tục nhìn về phía cô, chứng minh anh ta và cô thật sự có dính dấp!
Chẳng lẽ, trong này có ẩn tình mà người ta không biết hay sao?
Những thứ này, mãi cho đến khi kết thúc hôn lễ, Mộ Dương cũng không tìm ra đáp án.
Bất quá anh có thể khẳng định, cô gái này rất khó đối phó.
_________________________________________
Cỗ lẽ vì Đàm Dật Nam kết hôn, cho nên không ai chú ý đến tin tức trên truyền hình, theo bản tin thời sự: Thì trưởng thành phố D, Cố Ấn Mẫn tiên sinh, cuối tuần sẽ tới tham gia nghi thức khai mạc tại thành phố này.
Mà này ngày, tham mưu trưởng Đàm rất không chịu thua, rất muốn cùng vật nhỏ dây dưa thêm mấy lần, bõ công cô hôm nay mặc y phục sườn xám.. Nhưng cuối cùng, anh cũng chỉ có thể đi ngủ.
Nhìn vẻ mặt ngủ say của anh, Cố Niệm Hề chỉ có thể bất đắc dĩ giúp anh kéo góc chăn, sau đó chính mình chui vào trong, vùi đầu lên ngực anh, sau đó an ổn ngủ.
Này đêm, mặc dù bọn họ cũng không có làm gì, so với bất cứ lúc nào càng ấm ấp hơn.
So với bên này ấm áp, thì tại một căn phòng khác đang trình diễn một màn vô cùng quỷ dị.
Đàm Dật Nam nhân vật chính hôm nay, tất nhiên bị nhiều người chuốc rượu. Về được nhà, hoàn toàn nhờ người khác đỡ.
Lúc này, đầu vừa đặt lên gối, đã băt đầu kéo gỗ.
"Đàm Dật Nam, anh đứng lên cho em!" Bên người, Hoắc Tư Vũ đã mặc đồ ngủ, ngồi một bên giường.
"Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta, anh không thể đối với em như vậy!".
Cô gái nào, cũng hy vọng về một đêm tân hôn lãng mạn, Hoắc Tư Vũ cũng không ngoại lệ.
Nếu Đàm Dật Nam đã không thể tự mình động thủ, thì mình giúp anh đi!
Vì vậy, cô ta đưa tay bắt đầu cởi bỏ nút áo bỏ Đàm Dật Nam.
Lại không nghĩ, còn chưa cởi hết, bà tay kia lại vô tình đẩy ra : "Phiền, cút ngay!"
"Niệm Hề..." Đem Hoắc Tư Vũ đẩy ra, trở mình, từ trong miệng anh ta khẽ nhắc tên một người.