Cố Niệm Hề nhìn chằm chằm bóng lưng Sở Đông Ly giận dữ rời đi, chóp mũi chua xót.
Cô dĩ nhiên muốn lúc xảy ra chuyện, trở lại nhà cuare mình. Nhưng cô sợ hãi, lúc trước mình lời thề son sắt rời nhà trốn đi, còn dõng dạc nói muốn hạnh phúc cho cha xem.
Nhưng bây giờ, hạnh phúc đâu?
"Ơ, đi rồi?" Sau lưng, truyền đến câu hỏi ôn hoà của Đàm Dật Trạch.
"Ừ." Cô cúi đầu, không để cho anh phát giác được hốc mắt mình đỏ.
"Ngay cả cơm đều giúp chúng ta làm, không ăn đã đi, rất đáng tiếc?" Lại là, câu hỏi không mặn không nhạt.
"Anh ấy có việc, cho nên đi rồi!" Nói lời này, cô vẫn cúi đầu, nhìn chân mình.
Tự nhiên, cũng bỏ quên, khi cô9 nói ra câu này, lông mày Đàm Dật Trạch bắt đầu chau.
"Ăn cơm đi!"
Kỳ thật, Đàm Dật Trạch càng muốn nói: Sở Đông Ly là gì của em, dựa vào cái gì làm em hồn bay phách lạc?
Nhưng cuối cùng, anh vẫn đem lời này, nuốt xuống!
Chuyện này nhìn như không có bất kỳ ảnh hưởng, nhưng lại làm cho anh bắt đầu hoài nghi, Cố Niệm Hề rốt cuộc là một người như thế nào.
Thế nhưng, có thể làm cho Đàm Dật Nam vì cô điên đảo, ngay cả thư ký thị ủy cũng trầm mê?
Một bữa cơm, hai người ăn vào vô vị.
Ngay cả một câu, cũng không nói.
Cố điều khi Cố Niệm Hề bắt đầu thu dọn bàn ăn, cô nghe thấy anh nói: "Ngày mai em có rảnh không?"
"Có rảnh, làm sao vậy?"
Gần đây là mùa ế hàng, cho nên thời gian nhàn rỗi tương đối nhiều.
"Cùng anh về nhà một chuyến, ra mắt ông nội với cha anh!"
Anh mặc trang phục ở nhà, an tĩnh ngồi ở trong góc. Lại làm cho người ta, không cách nào bỏ qua sự hiện hữu của anh.
Thanh âm của anh rất nhẹ, giống như gió mùa hè thổi qua rất tươi mát.
Lại làm Cố Niệm Hề, hoảng hồn trong nháy mắt!
"Tôi... Thật sự muốn đi sao? Anh biết, giữa chúng ta..." Hôn nhân của bọn họ, giống như là một khói nhẹ. Cố khả năng tan vỡ, cũng có thể bị gió thổi qua, liền tản đi...
Hôn nhân như vậy, anh cho rằng cần gặp cha mẹ sao?
" Bắt đầu như thế nào, kỳ thật không quan trọng! Quan trọng là chúng ta đã đăng ký kết hôn. Đó là sự thật, bất luận kẻ nào cũng không thể thay đổi." Anh vẫn như cũ duy trì tư thế ngồi vừa rồi, tác phong ưu nhã mà nhanh nhẹn.
Giọng nói của anh, trước sau như một không cao không thấp. Nhưng trong con người anh tản mát ra khí thế lãnh đạo áp đảo kia, lời nói đơn giản nhưng làm cho người ta không thể không phục tùng mệnh lệnh.
"Tôi biết rồi! Ngày mai, tôi sẽ cùng anh về."
Thấy anh kiên trì, Cố Niệm Hề chỉ có thể đồng ý.
Cùng anh đối diện, cô căn bản cũng không đúng quy cách.
Chua xót, không hề báo trước xông lên tim của cô.
Cô cho rằng, hôn nhân của cô nhất định bị động mà vô vọng.
Đang thu dọn bát đũa, đi vào phòng bếp, nghe được sau lưng câu nói của anh: "Em yên tâm, có anh ở đây, không có người nào dám tổn thương em!"
Thì ra là, anh vẫn là hiểu cô, hiểu được cô kinh hoảng, hiểu được cô luống cuống...
Này, có phải hay không coi như là vận may của cô?
-----------
Ngày hôm sau, khi về đến nhà họ Đàm, đã gần hoàng hôn.
Đây là lần đầu tiên, Cố Niệm Hề có thể cẩn thận đánh giá căn nhà lớn này. Lần đầu tới nhà họ Đàm, cũng là lễ đính hôn Đàm Dật Nam cùng Hoắc Tư Vũ. Khi đó, cô căn bản không có bất kỳ tâm tư gì, cũng không có thời gian nhìn một chút.
Cửa chính khắc hoa văn, nhìn qua cực kỳ tinh tế. Tới gần hoàng hôn, trong nhà đèn đuốc sáng trưng. Đồ dùng, có chút cổ xưa, cả Đàm gia, thoạt nhìn cổ kính.
Cố Niệm Hề nhìn vòng quanh bốn phía, bất ngờ, một đôi tay đặt lên vai cô.
Thời điểm ngước mắt, cô bắt gặp đôi mắt màu đen...
Đôi mắt anh rất sâu. Giống như được lắng đọng qua năm tháng, thật sâu trầm xuống, làm cho người đoán không ra.
"Tất cả, đã có anh!" Ngọn đèn trong nhà, đem khuôn mặt anh tuấn của anh, phác hoạ như thơ như vẽ.
Mà lời của anh, càng làm cho cô an tâm.
Mở ra cước bộ, cô theo Đàm Dật Trạch đi vào cánh cửa trạm trổ kia.
"Ông nội, cha. Con đã đưa cô ấy tới." tiếng nói anh, không kiêu không nịnh. Nghe vào hữu lễ, nhưng cũng không thua kém người.
"Ông nội, cha!" Cố Niệm Hề cũng theo anh, cùng ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách chào hỏi hai người.
"Ông nội, đây là quà Niệm Hề tặng người, sử dụng đến rất thuận tiện, cũng có thể cải thiện ngài giấc ngủ. Cha, đây là trà Bích Loa Xuân thượng hạng, mỗi tối uống một hớp, chúng con tặng người."
Anh đem hai túi đồ đạc trên tay đặt lên bàn, giới thiệu công dụng.
Trong nhất thời, hai người trên ghế sa lon đều đối với Cố Niệm Hề tán thưởng không dứt. Mà cô gai, vẻ mặt lại luống cuống...
Bởi vì, nàng cũng không biết mình khi nào thì chuẩn bị những vật này.
Cái này, đều là anh tự mình chuẩn bị tốt ?
Nhưng mà, điều này cũng có thể giải thích, vì sao đêm qua anh cùng mình ước hẹn, sang sớm cũng không thấy bong dáng anh đâu. Đến tối, mới xuất hiện ở nhà, lại mang theo mình đi vào Đàm gia.
"Có rảnh thường xuyện cùng Tiểu Trạch tới thăm chúng ta là tốt rồi, không cần mang những vật này!" Đàm cha mở miệng trước. Trên người của ông, là một thân thẳng tây trang.
Tư thái cùng vẻ mặt, rất going Đàm Dật Nam.
"Nhân tiện! Tiểu Trạch, mang theo vợ của con đến ngồi bên này." Ông nội Đàm cũng mở miệng.
Không giống với Đàm cha trên người mặc tây trang, trên người ông nội Đàm, là quân trang màu xanh biếc. Mặc dù tuổi đã hơn bảy mươi, hai đầu lông mày vẫn tản mát ra uy nghiêm, không thể bỏ qua.
Đại khái, Đàm Dật Trạch là theo ông nội của anh. Cho nên, bất kể là nghề nghiệp của anh hay là tư thế trên người, có phần giống ông nội.
"Vâng, Niệm Hề. Ông nội gọi chúng ta qua đó ngồi!" Cố Niệm Hề phục hồi tinh thần lại, đã bị anh dắt đến ghế sô pha.
Ngày đó, Cố Niệm Hề cùng Đàm Dật Trạch, nói chuyện về cha của anh cùng ông nội thật nhiều.
Mới bắt đầu, Cố Niệm Hề còn có chút câu nệ. Nhưng không khí nói chuyện càng ngày càng hòa hợp, Cố Niệm Hề cũng thả lỏng rất nhiều.
Hoàn hảo, hai trưởng bối Đàm gia, cũng không khó chung sống như mẹ Đàm Dật Nam!
Đây là Cố Niệm Hề đứng ở Đàm gia, kết luận được.
Mà Cố Niệm Hề dưới sự giáo dục của Cố Ân Mẫn, nói năng không tầm thường. Lúc nói chuyện phiếm, cũng sẽ nói một chút chuyện lạ, chọc cho hai trưởng giả vui vẻ cười to.
Nhưng thời gian vủi vẻ luôn ngắn ngủi.
"Trong nhà con có mấy người?" Ngay khi ông nội Đàm hỏi vấn đề này, cửa chính truyền đến âm thanh Thư Lạc Tâm.
"Kiến Thiên, chúng ta đã về. Ông nói xem tôi cùng Tư Vũ hôm nay tìm được thứ tốt gì?"
Âm điệu rất cao, nghe ra tâm tình không tệ.
------------------Hết------------------