Vào buổi chiều mấy ngày sau đó, ánh nắng vô cùng tốt. Cố Niệm Hề một mình tiến vào Tập đoàn Minh Lãng.
Còn nhớ trước đây khá lâu, khi cô từng đến thành phố A, có mấy lần Cố Niệm Hề cũng đi ngang qua tòa nhà này. Nhưng tâm tình hiện tại đã hoàn toàn khác trước.
Khi đó, Cố Niệm Hề vẫn là người yêu của Đàm Dật Nam, cô tới đây đơn giản chỉ để được thấy hắn. Bây giờ, Cố Niệm Hề là nhân viên của Tập đoàn Bác Á, hôm nay, cấp trên cử cô đến để bàn chuyện hạng mục hợp tác với Tập đoàn Minh Lãng.
Vào Công ty làm việc mới hơn một tháng, bắt đầu khởi nghiệp từ vị trí thấp nhất: đi rải truyền đơn nhưng do trình độ học vấn không tệ cộng thêm năng lực hơn người đã giúp Cố Niệm Hề nhanh chóng tăng lên hai cấp. Hợp đồng hôm nay cũng là dịp tốt giúp cô thăng chức.
Chủ quản nói, nếu hoàn thành hạng mục hợp tác này, cô có thể gia nhập đội ngũ quản lý trong công ty. Hơn nữa, thù lao nhận được cũng tăng thêm.
Kỳ thật, khi biết Công ty cần hợp tác là Tập đoàn Minh Lãng - nơi Đàm Dật Nam làm việc, Cố Niệm Hề từng muốn thoái thác.
Nhưng thời điểm nghe được hai chữ "thù lao" , cô nhất thời xua tan ý định rút lui.
Hiện tại Cố Niệm Hề rất cần món tiền này.
Tiền thuê nhà một tháng nay đều là dùng tiền tiêu vặt cô mang theo khi rời nhà trốn đi trả cho chủ thuê. Đã hơn nửa tháng rồi Cố Niệm Hề chưa nộp tiền nhà, bà chủ cho thuê liền nhanh chóng cắt điện phòng cô.
Nếu cuối tháng vẫn không nộp đủ tiền như đã nói, đoán chừng Cố Niệm Hề sẽ bị đuổi ra khỏi cửa. Nghĩ đến đây, cô đành kiên trì đến Minh Lãng thảo luận hạng mục hợp tác này.
"Xin chào, tiểu thư, tôi là Cố Niệm Hề, sáng hôm nay cùng quý công ty. . ."
Đôi khi, vận khí con người ta thật xui xẻo, càng sợ gặp cái gì thì cái đó càng cố tình xuất hiện.
Ngay lúc Cố Niệm Hề đang nói chuyện cùng cô gái ở sảnh lễ tân, một giọng đàn ông vang lên từ phía sau cô: "Niệm Hề?"
Thanh âm này, cô đương nhiên không thể quên được.Không cần quay đầu nhìn lại, Cố Niệm Hề cũng biết, người sau lưng mình là người đàn ông cô đã yêu suốt 2 năm qua - Đàm Dật Nam.
Nhưng bây giờ, cô thật sự không muốn đối mặt với hắn.
Tuy mấy hôm nay,cô vẫn đi làm bình thường, quan hệ với mọi người tại nơi làm việc cũng tốt khiến mọi người nhìn qua đều không nghĩ Cố Niệm Hề đang có chuyện phiền não trong lòng. Nhưng hai năm yêu nhau và tình bạn năm xưa, tất cả đều tan biến trong cùng một ngày. Tâm tư cô khó tránh khỏi đau xót.
Ban ngày, Cố Niệm Hề dùng gương mặt tươi cười để gặp gỡ tiếp đón khách hàng. Nhưng mỗi buổi tối, sau khi trở lại căn phòng nhỏ của mình, hốc mắt cô luôn không tự giác mà đỏ lên. Đôi khi, nước mắt cứ vô thức chảy ra.
Trời vừa sáng, Cố Niệm Hề lại cố gắng mỉm cười, cố gắng làm việc. Không để người khác nhìn thấy đáy lòng mình đang chua xót, cũng như nhìn không tới những người khác đau như vậy (cái này tớ chả hiểu lắm, k rõ tác giả định ám chỉ cái gì nữa @@)
Hiện tại, cô thật sự không làm được, không thể mỉm cười đối mặt với Đàm Dật Nam.
Suy cho cùng, Cố Niệm Hề đã yêu người đàn ông này quá sâu sắc. . .
Khi nghe thấy giọng nói ấy, theo bản năng, cả người cô cứng đờ ra. Cố Niệm Hề vẫn không quay đầu lại.
Dụng ý của cô rất đơn giản.
Đó chính là: Đàm Dật Nam, nếu anh đã chọn Hoắc Tư Vũ, vậy đừng trêu chọc đến tôi, được không? Cứ coi như chúng ta từ trước đến nay không quen biết nhau đi.
Nhưng, hình như Đàm Dật Nam không hiểu được suy nghĩ của Cố Niệm Hề. Thậm chí, hắn cũng không định buông tha cho cô.
Giờ phút này, đằng sau cô đã truyền đến iếng bước chân của hắn.
Cố Niệm Hề đang dự định thoát khỏi cuộc gặp mặt không nên có này, tay Đàm Dật Nam đã nhanh hơn một bước, hắn kéo cánh tay cô lại.
"Niệm Hề, không ngờ đúng là em! Anh còn tưởng rằng..." Đầu ngón tay thon dài đặt trên cổ tay bé nhỏ của cô gái, mơ hồ mang theo run rẩy.
Còn đôi mắt hắn lại tràn đầy vui sướng.
Vẻ mặt này của Đàm Dật Nam khiến Cố Niệm Hề không hiểu nổi. Bọn họ đã chia tay. Tại sao khi nhìn thấy cô , hắn lại kích động đến vậy?
"Tưởng rằng, tôi đã trở về nhà sao? Hay cho rằng tôi đang trong hoàn cảnh quẫn bách, đã chết? Từ nay về sau, anh có thể thư thái?"
Trong đôi mắt của Đàm Dật Nam phản chiếu lại hình ảnh của Cố Niệm Hề, tuy rằng hốc mắt có hơi hơi đỏ nhưng may mà cô vẫn giữ được giọng nói bình tĩnh.
"Niệm Hề, anh không có ý này." Đàm Dật Nam không ngờ ý tốt của mình lại bị cô cho là như vậy, hắn có chút tức giận buông tay Cố Niệm Hề ra. "Rốt cuộc hôm nay đến đây tìm anh, có chuyện gì không?"
"Đàm Dật Nam, có phải anh hiểu sai rồi không?"
Nghe giọng điệu hợm mình của hắn,nhạy bén như Cố Niệm Hề, đương nhiên không phải loại người nghe mà không hiểu, ngụ ý của người đàn ông này ám chỉ cô có chuyện đến đây để van cầu hắn, nhưng cứ dùng giọng điệu không thân thiện.
Thiếu chút nữa, Cố Niệm Hề đã bật cười.
Thời gian còn yêu nhau, cô thật sự không nhìn ra, hắn thế mà tựa như một kẻ tự kỷ (1)
"Niệm Hề, không cần khoe khoang miệng lưỡi nhanh lẹ. Nếu em có chuyện gì khó xử, cứ nói ra. Đàm Dật Nam anh tuyệt đối sẽ không đứng ngoài xem." Đâu phải hắn không biết Cố Niệm Hề là một cô gái quật cường.
Khi nói câu này, Đàm Dật Nam cũng cảm thấy áy náy với cô, trong nháy mắt, nhãn thần của hắn trở nên rất ảm đạm.
"Ha ha..."
Đàm Dật Nam, đúng là tự mình đa tình!
Cố Niệm Hề cô cho dù quẫn bách đến đâu cũng không đến cầu xin người suy đồi như hắn.
Vốn định xoay người bước đi. Nhưng trong nháy mắt thân thể vừa động, Cố Niệm Hề bắt gặp Hoắc Tư Vũ đang đứng ở cách đó không xa.
Hơn nửa thân người cô ta giấu trong bóng tối , khiến người ta thấy không rõ.Nhưng cô liếc mắt một cái đã nhận ra, kia đúng là Hoắc Tư Vũ, dù sao bọn họ cũng từng chơi thân với nhau.
Cô ta hơi hơi cúi đầu, đứng trong góc phòng gần đó. Cố Niệm Hề không thấy rõ biểu tình trên mặt Hoắc Tư Vũ nhưng cô biết, toàn bộ chuyện vừa rồi giữa mình và Đàm Dật Nam hẳn là đã lọt vào mắt nữ nhân này.
Nhưng Đàm Dật Nam đưa lưng về phía Hoắc Tư Vũ nên hắn không nhận thấy sự tồn tại của cô ta.
Thấy Cố Niệm Hề phải đi, Đàm Dật Nam lại duỗi tay, giữ chặt lấy tay cô.
"Niệm Hề..." Ngữ điệu hắn, rõ ràng có đau thương luyến tiếc. Trong ánh mắt chứa đựng tình yêu say đắm mà bản thân Đàm Dật Nam cũng không nhận ra.
"Đàm Dật Nam, anh thả tay tôi ra. Hôm nay tôi đến đây thật sự không phải để tìm các người. Nếu không có chuyện gì cần nói, mời buông tay." Nếu lúc này, Đàm Dật Nam cẩn thận lắng nghe lời Cố Niệm Hề nói, hắn sẽ nhận ra cô nói rất chính xác "Các người" chứ không phải chỉ là một chữ "anh" (2). Đương nhiên cô đang nói đến hắn và Hoắc Tư Vũ.
Đây coi như lời nhắc nhở Đàm Dật Nam về một phương diện khác, phía sau hắn, Hoắc Tư Vũ vẫn tồn tại.Nhưng vào lúc này, Đàm Dật Nam chỉ chú tâm muốn giữ cô gái trước mắt lại, hắn căn bản không ý thức đến hàm nghĩa trong lời nói của cô.
Đàm Dật Nam vẫn gất gao giữ lấy cánh tay Cố Niệm Hề.Không biết vì sao, trong lòng hắn có một nỗi sợ hãi không hiểu nổi. Hắn sợ lúc này mà buông tay, thì mình thật sự sẽ mất cô...
Cố Niệm Hề đem toàn bộ sức lực của mình hất tay nhiều lần, cuối cùng cũng thoát ra được. Sau đó, cô xoay người rời đi thật nhanh.
Đàm Dật Nam nhìn bàn tay mình bị hất bỏ , trong lòng có chút sững sờ.
Kỳ thật, không phải hắn túm không được mà bởi khi bắt gặp Cố Niệm Hề vì không gạt được tay ra lại nhìn mình bằng ánh mắt chán ghét.
Rõ ràng giữa bọn họ đã tách biệt, nhưng Đàm Dật Nam không hi vọng Cố Niệm Hề hận hắn....
"Phó tổng đang làm gì vậy? Vừa rồi, có phải là bạn gái trước của anh ta không?"
"Đúng vậy, nhưng hiện tại, bạn gái của anh ta không phải Hoắc Tổng giám sao? Cớ gì lại giằng co chứ?"
"Đúng thế."
"Anh ta không định quay lại chứ?"
Những người bên cạnh, có kẻ nhỏ giọng bình luận. Tuy rằng tiếng nói không lớn nhưng Hoắc Tư Vũ lại thấy vô cùng chói tai.
Cô ta hung hăng trừng mắt, liếc đám người đang vậy quanh đàm luận một cái, sau đó vội vàng đi đến bên cạnh Đàm Dật Nam : "Nam, sao anh lại ở đây? Không phải định mở cuộc họp sao?"
Khi nói lời này , tay Hoắc Tư Vũ tự giác ôm lấy khuỷu tay nam nhân kia, như thể muốn dùng hành động này của mình để nói cho những kẻ bên cạnh biết, hiện tại giữa bọn họ không hề xuất hiện bất cứ vấn đề gì hết.
"..." Đàm Dật Nam không nói gì, hắn cứ sững sờ nhìn chằm chằm vào tay trống trơn .
"Nam, thân thể anh không thoải mái sao? Nếu đúng vậy, trước tiên chúng ta tới văn phòng anh nghỉ ngơi một chút đã."
"Anh... không sao." Nhìn vào bàn tay vừa giữ lấy Cố Niệm Hề , trong đôi mắt Đàm Dật Nam thoáng hiện ra hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ. Nhưng cuối cùng, hắn cũng bình tĩnh trở lại.
Vừa ngửi thấy mùi nước hoa gay mũi của nữ nhân bên cạnh, không hiểu sao Đàm Dật Nam bỗng thấy buồn bực.
Hất tay Hoắc Tư Vũ ra, hắn bước nhanh về cửa phía thang máy.
Nữ nhân bị hăn bỏ lại tại chỗ thì xoay người nhìn về hướng Cố Niệm Hề đã biến mất.
Cố Niệm Hề, nếu cô đã rời đi, vì sao còn muốn trở lại?
Chẳng lẽ cô không biết, vì người đàn ông này, tôi phải bỏ ra bao nhiêu sức lực ư?
Không, Hoắc Tư Vũ tôi không thể để mặc cho Cố Niệm Hề cô cướp lại Đàm Dật Nam được!
Trước đó, mình nhất định phải tiên phát chế nhân (3)!Nhìn hướng Cố Niệm hề rời đi, mười đầu ngón tay của Hoắc Tư Vũ cắm sâu vào lòng bàn tay.
Sau đó, khóe môi cô ta nở rộ hình cung, quỷ dị mà xinh đẹp...
Từ cao ốc Minh Lãng ra đến cửa, Cố Niệm Hề luôn cúi đầu. Bởi vì khi lách người đi qua Đàm Dật Nam, nước mắt cô trong nháy máy đã tuôn rơi.
Vì yêu quá sâu, nên lúc đẩy cửa phòng ngủ ra, mắt thấy hai thân thể đang gắt gao quấn lấy nhau trong phòng, Cố Niệm Hề mới tuyệt vọng nói muốn chia tay.
Đối mặt với kẻ yêu bản thân mình như Đàm Dật Nam, còn có Hoắc Tư Vũ đứng sau hắn dùng ánh mắt âm lãnh cảnh cáo mình: cô không nên tiếp cận người đàn ông này nữa. Thật ra, trong khoảng thời gian này, Cố Niệm Hề thật sự muốn buông tay, muốn làm việc cho tốt, kiếm sinh hoạt phí hàng ngày, còn tiền vé may bay trở về nhà trong tương lai nữa, chờ ba ba hết tức giận, cô sẽ trở về thành phố thuộc về mình. Cắt đứt hoàn toàn với Đàm Dậ Nam.
Nếu không phải Hoắc Tư Vũ sau này còn trình diễn một màn, bức Cố Niệm Hề đến tuyệt cảnh, cô thật sự sẽ không lựa chọn phương thức quyết tuyệt nhất: trả thù bọn họ…
Đương nhiên, đây là nói sau này.
Hiện tại, Cố Niệm Hề vẫn luôn cúi đầu, khi ra khỏi cao ốc, thiếu chút nữa cô đã đâm phải một người.
Một người đàn ông mặc quân phục màu lục, trên vai là quân hàm hai gạch ba sao, khúc xạ dưới ánh mặt trời thật đúng là sắc thái mỹ lệ. Mà thân hình cao lớn của hắn càng khiến Cố Niệm Hề cảm thấy như có áp lực vô hình. Dầu gì cô cũng là cô gái cao 1m7, không cần đi giày cao gót, đi giày đế bằng cũng đã xấp xỉ với Hoắc Tư Vũ mang giày cao gót hơn 10cm.
Nhưng đứng bên cạnh nam nhân này, Cố Niệm Hề chỉ cao đến vai hắn. Nhìn ra được, chiều cao của hắn cũng phải xấp xỉ 1m90. Dáng người khôi ngôi, đúng là vóc dáng trời sinh. Mũi rất thẳng, đường nét khuôn mặt thâm thúy đến mê người. Người đàn ông bỏ mũ xuống, lộ ra thái dương kiệt ngạo ngang ngạnh , giờ phút này hắn nhìn chằm chằm vào Cố Niệm Hề kia, đôi mắt đen cười như không cười khiến người ta không hiểu nổi mà thấy hoảng hốt.
Người đi ngang qua, không ai không nhìn hắn chăm chú.
Cũng đúng, nam tử xuất sắc như thế, những đường nét trên gương mặt cứng rắn lạnh lùng còn mang theo tia cuồng dã. Là gương mặt mà con gái đương thời mê mệt nhất.
" Thật ngại quá, xin anh nhường đường." Vì vừa rồi thiếu chút nữa đụng phải người đàn ông này, lại bị hắn nhìn chằm chằm, Cố Niệm Hề có chút hốt hoảng, cô cắn cắn môi mềm , nhẹ giọng nói.
"Cô, không nhớ tôi sao?"
Hắn hỏi.
Giọng đàn ông thật dễ nghe - trầm thấp mà êm tai, giống như đàn vi-ô-lông-xen.
1. tự kỷ: theo từ điển là kẻ yêu bản thân mình
2. nguyên văn convert là “các ngươi” và “ngươi”, ở đây mình chỉ edit chệch đi một chút cho phù hợp với xưng hô vn.
3. Tiên phát chế nhân: ra tay trước để chiếm được lợi thế.