"Niệm Hề, xem như mình cầu xin bạn, bạn hãy thương mình, được không? Mình, thật sự không thể không có Nam, con của mình, cũng cần hắn! Bạn không cần cướp đi hắn, không cần được hay không?"
Cơ hồ có thể xem như đại chuyển biến một trăm tám mươi độ, vừa rồi khóe môi còn nhếch lên đường cong quỷ dị, đến bây giờ trên mặt đã nước mắt lưng tròng, Hoắc Tư Vũ cũng chỉ dùng vài giây ngắn ngủi.
Tốc độ cực nhanh, ngay cả người đàn ông phía sau Cố Niệm Hề, cũng có chút bội phục hành động cao siêu của cô gái này.
Bởi vì cái gọi là, cuộc sống không dễ, toàn dựa vào hành động!
Không đến Hollywood phát triển, thật đúng lãng phí tài năng của cô ta.
"Tư Vũ, cô làm gì vậy?" lông mày Cố Niệm Hề hơi nhíu, nhìn cô gái trước mặt. Lại không nghĩ, cô ta thế nhưng đưa tay ra, giữ chặt cánh tay Cố Niệm Hề.
Sau một giây, cô ta thế nhưng đẩy...
"..." Cố Niệm Hề vốn tưởng rằng, chính mình sắp bị cô ta đẩy ngã. Thật không nghĩ đến, cô ta thế nhưng mượn thân thể của cô, dùng phản lực.
Trong khoảnh khắc, cô ta vốn đứng ở trước mặt mình, liền lảo đảo về phía sau.
"A..." tiếng Hoắc Tư Vũ kinh hô, phá vỡ bầu trời.
Mà Cố Niệm Hề, lại càng không biết dụng ý cô ta.
"Tư Vũ!"
Nghe âm thanh người đàn ông, đứng không xa trong góc truyền đến, Cố Niệm Hề mới thật sự hiểu, dụng ý cô ta!
Thì ra tuồng vui này, không chỉ diễn cho mình cô xem, Hoắc Tư Vũ càng hy vọng được Đàm Dật Nam chứng kiến đi!
Cũng may, Hoắc Tư Vũ thân thể chỉ nghiêng một chút, Đàm Dật Nam liền chạy tới, vững vàng đón được cô ta.
"Niệm Hề, sao cô có thể làm như vậy? Cho dù cô có tức giận lớn hơn nữa, cứ việc nhằm vào tôi, không nên phát tiết trên người cô ấy! Cô biết rõ, Tư Vũ đang mang thai!" Đàm Dật Nam sau khi ôm lấy thân thể Hoắc Tư Vũ, bảo đảm cô ta không ngã xuống, hắn liền liều mạng chỉ trích.
"Tôi..." Không phải tôi làm!
Cố Niệm Hề muốn nói như vậy.
Nhưng nhìn Hoắc Tư Vũ vùi trong ngực Đàm Dật Nam, cô liền đem những lời định nói ra nuốt xuống.
Dù sao, nhìn qua người đàn ông này cũng thấy được!
Hắn xông tới trước tiên, liền hướng phía cô rống giận. Hiển nhiên, hắn đã sớm nhận định Hoắc Tư Vũ do cô đẩy ngã. Nếu hắn đã nhận định chuyện tình, Cố Niệm Hề cô vì sao phải cãi lại?
Kia, chỉ tốn thời gian phí sức!
Bỗng dưng, Cố Niệm Hề đột nhiên nở nụ cười.
Cười người đàn ông này ngu xuẩn, cũng cười cô gái này diễn tiết mục cao siêu, thế nhưng có thể tự biên tự diễn tự diễn, làm ra một hồi trò hay như vậy!
Không đi làm đạo diễn, thật đúng là lãng phí tài hoa.
Đương nhiên, tâm Cố Niệm Hề, cũng thực bi ai.
Bi ai chính mình nhiều năm như vậy, thế nhưng không nhìn rõ bộ mặt giả dối của Hoắc Tư Vũ.
Bi ai như vậy hai năm, thế nhưng bạn thân chính mình tín nhiệm sống chung với người yêu của mình!
Cô cười, sáng lạn như hoa mùa hạ.
Mà ngầm vụng trộm bi thương, tất cả đều che dấu ở trong đó.
Chỉ là Cố Niệm Hề cũng không biết, tướng mạo cô cười như vậy, trong mắt Đàm Dật Nam thế nhưng biến thành Cố Niệm Hề cam chịu!
Cam chịu cô vừa rồi đối với Hoắc Tư Vũ làm ra hành vi vô lễ.
Cam chịu Cố Niệm Hề cô, dĩ nhiên là cô gái ác độc như thế!
Một khắc kia, Đàm Dật Nam cũng bi thương không ngừng, nghiêng đầu đối với Cố Niệm Hề nói: "Tôi đối với cô, thật sự rất thất vọng!"
Đây là hiện tại, duy nhất có khả năng hình dung tâm tình của hắn.
Hoắc Tư Vũ mang thai là con của mình, khi hắn tận mắt thấy Cố Niệm Hề muốn đẩy ngã cô, hắn tự nhiên rất khẩn trương. Nhưng chẳng biết tại sao, hắn nhưng không cách nào thống hận được Cố Niệm Hề...
Đáp lại Đàm Dật Nam, Cố Niệm Hề như cũ chỉ có cười.
Mà trước kia, chưa bao giờ cô cười sang lạn với Đàm Dật Nam như thế.
Một khắc kia, Đàm Dật Nam nhìn có chút si, cũng có chút khó hiểu.
Vì cái gì, Cố Niệm Hề bị hắn chỉ trích như thế, không những một chút phản ứng cũng không có. Ngược lại còn cười, cười sáng lạn như thế?
Hắn buông lỏng bả vai Hoắc Tư Vũ ra, chuẩn bị tiến lên lên tiếng hỏi.
Cô gái trong ngực, lại đột nhiên ôm chặt hông của hắn, nói: "Nam, bụng của em rất khó chịu, không biết có thể hay không có vấn đề!"
Cô gái trong ngực, hốc mắt ửng đỏ, không giống như là đang nói xạo.
Đàm Dật Nam chỉ có thể bất đắc dĩ ôm cô lên, bước đi về hướng xe hắn vừa đỗ.
Mặc kệ chuyện từ đầu đến cuối là như thế nào, hắn hiện tại phải làm nhất, là đưa Hoắc Tư Vũ đến bệnh viện.
Đây là đạo đức làm người cơ bản nhất.
Chỉ là Đàm Dật Nam cũng không biết, thời điểm khi hắn ôm Hoắc Tư Vũ rời đi, hắn lại lần nữa nới rộng khoảng cách giữa hắn và Cố Niệm Hề. Đó là một cái hào rộng, vĩnh viễn cũng nhảy không qua cái hào rộng đó...
Cố Niệm Hề liên tục trừng mắt nhìn phương hướng bọn họ ly khai, liên tục!
Cô thấy rõ ràng, cô gái được Đàm Dật Nam ôm vào trong ngực, lặng lẽ đối với cô khơi gợi lên đường cong! Ngay lúc bắt đầu Đàm Dật Nam ôm cô ta rời đi, cô ta một mực cười.
Giống như đang dùng hành động đó, đến tuyên cáo thắng lợi của cô ta.
Chỉ là không biết cô ta nhìn thấy cái gì, liền hoảng loạn xoay người đưa lưng về phía Cố Niệm Hề!
Giận dữ, giờ khắc này bắt đầu hội tụ ở trong lòng Cố Niệm Hề.
Cô từ lúc bắt đầu không nghĩ tới trêu chọc hai người kia, vì cái gì bọn họ còn không chịu buông tha cô?
Cái gọi là hợp tác, là Đàm Dật Nam hắn tìm mọi cách cố chấp yêu cầu, cho nên Cố Niệm Hề cô mới có thể xuất hiện ở nơi này.
Cái gọi là ác độc, là Hoắc Tư Vũ đích thân cô ta đạo diễn, cho nên hiện tại cô mới có thể biến thành người người chỉ trích.
Giờ khắc này, cô thật sự rất muốn đem khuất nhục hôm nay, hết thảy cho hai người kia!
Hai vai run rẩy, nắm chặt phấn quyền, đủ để chứng minh cô bây giờ phẫn nộ cỡ nào.
"Vì sao không trực tiếp nói cho hắn biết, không phải cô làm?" Sau lưng, có một giọng nam trong trẻo nhưng lạnh lung cất lên...