"Nha đầu ngốc, cha mẹ cùng con cái, làm gì có thù hận xa cách gì?" Mạc Thanh nhìn hốc mắt Cố Niệm Hề đỏ thắm, thở dài nói.
"Chú Mộ, cha cháu gần đây có nhắc đến cháu không?"
Cuộc sống tại thành thị xa lạ, thật sự mệt chết đi.
Mỗi một lần vấp phải trắc trở, mỗi một lần bị Hoắc Tư Vũ hung hăng giẫm ở dưới chân, cô muốn làm nhất là trở lại bên người cha, trở lại thành thị mình quen thuộc kia.
Nhưng mỗi một lần nghĩ đến mình lúc rời nhà đi, đối với cha tạo thành tổn thương, Cố Niệm Hề liền do dự...
Bởi vì lúc rời đi, cô để lại tờ giấy cho cha nói: "Con nhất định sẽ ở thành thị xa lạ đó, kết hôn sinh con, sống thật tốt, hạnh phúc cho cha xem!"
Lời thề son sắt như thế, lại không nghĩ tới khi mình đặt chân đến mảnh đất này, tất cả đều thay đổi.
Hiện tại, mình đã kết hôn.
Nhưng hạnh phúc đâu?
"Này, ngược lại không có! Nhưng nhìn ra được, ông ấy rất nhớ cháu."
Mạc Thanh không thể không thừa nhận, tính tình hai cha con này, đều bướng bỉnh giống nhau.
Rõ ràng thương nhớ đối phương, nhưng lại quật cường không chịu nói ra trước.
"Xem ra, ông còn không chịu tha thứ cháu..."
Nghe Mạc Thanh nói, đôi mắt Cố Niệm Hề ảm đạm rất nhiều.
"Ai tha thứ trọng yếu như vậy a, nha đầu?"
Đang khi Cố Niệm Hề thất vọng rũ đôi mắt xuống, sau lưng truyền đến giọng nam réo rắt.
Giống như trước, âm thanh của anh vĩnh viễn làm cho người ta có cảm giác gió nhẹ lướt qua lọn tóc.
Lúc Cố Niệm Hề quay đầu lại, thấy anh trên người tây trang thẳng thắn, chậm rãi bước vào.
Lần nữa nhìn thấy Sở Đông Ly, anh vẫn nhã nhặn tuấn mỹ. Trên sống mũi cao thẳng, đeo gọng kính bạc. trong con ngươi, tràn đầy vui vẻ.
Trong ấn tượng, Sở đông ly đối với cô, vẫn luôn là thần thái như vậy. Qua nhiều năm, cô cũng dần dần quen thuộc giọng nói nhẹ như gió này, coi anh giống như thân nhân của mình, không thể thiếu.
"Anh Đông Ly!"
Từ khi quen biết Sở Đông Ly, cuộc sốngcủa cô vẫn luôn có anh.
Nhiều năm như vậy, đây cũng là lần cô lâu như vậy không nhìn thấy anh.
Thành phố xa lạ, làm cho cô cảm thấy bất lực.
Sở Đông Ly xuất hiện, như một giòng nước ấm rót vào sinh mạng của cô.
Lần đầu tiên, cô chủ động nhào vào, anh nghi ngờ...
Mà khóe miệng của anh gợi lên độ cong, cũng bởi vì cái ôm này của cô, mà trở nên chân thật, có nhiệt độ.
Cái ôm mang theo ước mơ, quá mức tốt đẹp.
Mạc Thanh không quấy rầy, âm thầm lặng lẻ lùi ra.
"Nha đầu, nhớ anh như vậy?" Nhìn cô giống như cô gái nhỏ ở trong ngực của mình, Sở Đông Ly cũng vòng ôm bả vai của cô.
Đối với anh, cái ôm này giống như pháo hoa.
Quá tốt đẹp, lại quá ngắn ngủi...
"Vâng " đây cũng là lần đầu tiên cô không thêm che dấu tưởng niệm của mình.
"Sớm biết như vậy, sao lúc trước không gả cho anh đi? Anh đi đến đâu cũng mang em theo, không cần chịu nỗi khổ tương tư!" Kết thúc cái ôm này, Sở Đông Ly thói quen duỗi ra ngón trỏ của mình, cạo nhẹ chóp mũi Cố Niệm Hề...
Nhìn anh như vô tình nói đùa, nhưng chỉ có anh mới biết được, tâm của anh không hiểu sao lại nôn nóng.
Bởi vì Cố Niệm Hề, mà nôn nóng...( Khổ thân a )
"Anh Đông Ly, anh lại trêu ghẹo em! Anh nếu còn như vậy, em trở về!"
Cố Niệm Hề giả vờ tức giận, chuẩn bị xoay người.
Kỳ thật, dáng vẻ lưu manh Sở Đông Ly, cũng chỉ trước mặt Cố Niệm Hề mới có thể bày ra.
Cô đi theo cha, đã từng gặp bộ dạng lúc anh làm việc.
Anh khi đó, phần nụ cười trên mặt anh tổng giống như là một người khác, người khác không thấy rõ đôi mắt anh.
"Được rồi, nha đầu anh không làm khó, thật vất vả ghé thăm em một chút. Em trước hết mang anh đi khắp nơi đi."
Anh cười bắt được cánh tay của cô.
Trên mặt anh đeo mắt kiếng, chỗ phản quang vừa vặn chặn lại con mắt lưu luyến của anh.
"Vậy cũng tốt! Nhìn anh cầu xin tha thứ, bản tiểu thư không cùng anh so đo ..."
" Nha đầu xấu tính, em cũng trêu ghẹo anh!" Anh đuổi theo cô, chạy ra cửa.
Rõ ràng đã qua thời kỳ rung động, nhưng buổi sang nay Sở Đông Ly, lại giống như là cái thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, theo sát nha đầu bên cạnh anh...
-------
"Anh nói, nha đầu con cá này đầu không phải làm như vậy, nếu không sẽ rất tanh. Hay là em để đó, chờ anh làm xong món ăn này, ánh sẽ xử lý!"
Thời gian một buổi sáng, Cố Niệm Hề mang theo Sở Đông Ly dạo qua một vòng trong thành phố.
Nhưng bởi vì, cô cũng chỉ mới tới thành phố này.
Mỗi ngày, cũng là bận rộn công tác cùng mưu sinh, hơn nữa, vừa đến nơi này, xảy ra rất nhiều chuyện không tốt.
Điều này cũng làm cô, mất đi hứng thú đối với cái thành phố này.
Mãi cho đến Sở Đông Ly đến, Cố Niệm Hề mới phát hiện, thì ra tất cả đều xa lạ như vậy...
Nhìn bộ dạng cô ngẩn người, Sở Đông Ly đành phải đề nghị, để cô làm một bàn thức ăn ngon chiêu đãi mình. Nhưng ngoài miệng thì nói vậy, nhưng vừa vào phòng bếp, anh liền bận bịu ngược xuôi.
Cái gì, đều kêu không đúng. Làm cho cô, ngồi chờ anh làm là được.
Đơn giản, bởi vì côhắn thương cô...
"Sao em làm thế nào cũng không đúng. Anh Đông Ly, nếu không em trực tiếp ngồi chờ anh làm cho em ăn là được."
Giống như khi còn bé.
Mỗi một lần, cô đến nhà anh chơi, anh luôn làm rất nhiều đồ ăn ngon.
Có lẽ không ai nghĩ đến, Sở thư ký một ngày kiếm bạc tỷ, tay nghề nấu ăn so với đầu bếp nhà hàng nổi tiếng không thua kém.
Mỗi một lần ăn đồ anh nấu, Cố Niệm Hề có thể ăn được hai chén cơm.
"Không được. Không phải nói em làm cơm chiêu đãi anh sao? Sao có thể làm nửa đường, lại bỏ chạy?"
Anh loay hoay trong nhà bếp, ngay cả nhà mới của cô cũng còn chưa kịp quan sát một chút.
Đơn giản, là vì cơ hội chung đụng cùng cô nhiều hơn một chút.
Nếu để cô đi chơi, một mình anh ở trong phòng bếp còn có ý nghĩa gì?
"Anh Đông Ly, anh xấu nhất ! Vậy em đi nướng cá!"
Nghe cô oán hận, khóe miệng của anh ở góc cô không nhìn thấy, âm thầm khổ sở...
Khi Đàm Dật Trạch vào cửa, nhìn qua chính là cảnh tượng vui vẻ hòa thuận như vậy.
Trong phòng bếp nhà anh, nhiều hơn một người đàn ông.
Mà cô vợ nhỏ mới cưới của anh, đang cùng người đàn ông kia ở trong bếp vội vàng cái gì.
Tình cảnh hia, rất hòa hợp, rất ấm áp.
Nhưng rơi vào trong mắt Đàm Dật Trạch, lại quá chói mắt...
Cũng làm cho tâm tình của anh, vô cùng sốt ruột.
Xem ra, anh nên tìm một cơ hội nói vật nhỏ biết, khiến tâm tình Đàm tham mưu trưởng không tốt, hậu quả rất nghiêm trọng!
-----Hết----