Quân Hôn Tham Mưu Trưởng Trêu Ghẹo Vợ

Chương 44: Chương 44: Lên phải thuyền giặc




"Tiểu Trạch, dì biết rõ phải đãi khách, dì Thư cũng có chỗ không đúng! Nhưng người như vậy, còn giữ cô ta ở chỗ này, không chỉ ảnh hưởng đến lễ đính hôn Tiểu Nam, có khả năng hại tới đứa nhỏ trong bụng Tư Vũ!"

Thư Lạc Tâm thấy Đàm Dật Trạch ngăn cản mình, kiêu căng liền thu liễm chút ít.

Nhưng không đuổi Cố Niệm Hề đi, bà ta không chịu bỏ qua.

Ở trước mặt bà ta, Cố Niệm Hề dám động thủ với Hoắc Tư Vũ, không thể khẳng định, một lát nữa khi cử hành lễ đính hôn, cô ta sẽ làm ra chuyện gì.

Cho nên, Thư Lạc Tâm nói ra những lời này. Một mặt là cho Đàm Dật Trạch mặt mũi, về phương diện khác hy vọng mượn tay Đàm Dật Trạch, đuổi Cố Niệm Hề đi.

Nhưng không biết vì sao, khi Thư Lạc Tâm nói xong lời này, trong lúc vô tình bà ta lại nhìn thấy đôi mắt anh nhìn về phia Cố Niệm Hề.

Rất nhạt, nhưng mà ý tứ hàm xúc kéo dài...

"Cô ấy, sẽ hại người sao?"

Anh hỏi, sau đó ở trước mặt mọi người, chậm rãi bước đến bên cạnh cô.

Nhìn Đàm Dật Trạch đang đứng sát mình, nhìn khóe môi anh vẫn duy trì mỉm cười hàm xúc không rõ, Cố Niệm Hề nhéo chặt hai tay của mình...

Trong lúc đó, cô rất sợ hãi người đàn ông này cũng giống vậy, không phân tốt xấu, liều mạng chất vấn, giống như Thư Lạc Tâm.

"Đàm Dật Trạch..."

Cô nhẹ nhàng gọi tên của anh.

"Cố Niệm Hề, em nghĩ xong chưa?"

Nghe thanh âm của cô, anh bu lại. Nhưng không ngờ chính là, hắn đối với cô cũng không có bất kỳ chỉ trích. Chỉ là, hỏi một câu không minh bạch như vậy.

Giọng nói, cũng chỉ có hai người nghe được.

"Anh nói cái gì?" Cô có chút không rõ chuyện gì nhìn anh.

Cánh môi trắng mịn, vì tham gia yến tiệc nên thoa lên một lớp son hồng. Chiếu xuống ánh đèn trong xuất giống như thạch hoa quả.

Nhìn đôi môi như vậy, Đàm Dật Trạch không tự giác hồi tưởng lại nụ hôn vừa rồi...

Nhưng vừa rồi anh chỉ bị động đón nhận. Anh càng muốn cắn môi của cô, thưởng thức xem có giống như trong tưởng tượng của anh.

Ý niệm tà ác trong đầu, lại lần nữa chiếm cứ đầu óc Đàm Dật Trạch.

Đối mặt nghi hoặc của cô, môi của anh lại cong lên, "Đêm nay cùng anh ngủ, anh sẽ giúp em giải quyết xong tất cả phiền não!"

Nói xong, tầm mắt Đàm Dật Trạch, quét về phía Thư Lạc Tâm cùng Hoắc Tư Vũ đang đứng trong góc.

Anh tin tưởng, lời của anh Cố Niệm Hề sẽ hiểu được.

"Tôi..."

Vì cái gì Cố Niệm Hề mình gặp gỡ đàn ông, cùng lưu manh không gì khác nhau.

Cố Niệm Hề buồn rầu, bàn tay nhỏ bé không ngừng cầm lấy làn váy của mình!

"Thậm chí, anh còn có thể vì cha mẹ của em lấy lại công đạo!" Nhìn lông mày cô hơi nhíu, anh nói ra điều kiện mê người.

Anh thấy được, Cố Niệm Hề nhìn rất thiện lương, chỉ khi người khác đề cập cha mẹ của cô, nói xấu cha mẹ cô, cô mới có thể phản kích...

Từ chuyện vừa rồi, Đàm Dật Trạch có thể biết được, địa vị cha mẹ trong long của cô rất quan trọng

Quả nhiên, ngay khi anh nói ra điều kiện này, Cố Niệm Hề vốn đang cúi đầu ngay lập tức ngẩng đầu lên.

Cô nhìn thoáng qua, Hoắc Tư Vũ cùng Thư Lạc Tâm đang đứng cách đó không xa.

Hai người dung ánh mắt xem trò hay để nhìn mình.

Tựa hồ, hôm nay không thấy mình tan xương nát thịt, bọn họ sẽ không bỏ qua!

Nhưng nếu bọn họ biết rõ, bọn họ luôn mồm reo hò, tuyệt đối sẽ không làm cho mình quyết tâm vào nhà họ Đàm, dưới tình huống bọn họ không hiểu rõ chuyện, khiến bọn họ thất vọng, không biết bọn họ có vẻ mặt như thế nào?

Nghĩ tới đây, Cố Niệm Hề cắn răng một cái, trả lời anh: "Tốt! Tôi đồng ý."

Không phải chỉ ngủ một giấc, mình còn sợ Đàm Dật Trạch hay sao?

Hơn nữa, Đàm Dật Trạch cũng không có nói, ngoại trừ ngủ, phải làm những gì...

Nghĩ tới đây, trong mắt Cố Niệm Hề chợt lóe lên vẻ tinh ranh.

Lại không biết, vẻ mặt đố đã sớm lọt vào mắt anh.

Mà người đàn ông đứng núp trong góc người khác nhìn không thấy, cũng nhẹ quẹt đường cong tà ác...

Cố Niệm Hề, nếu đã lên thuyền của anh ( giường đó ), muốn rời khỏi, cũng không đơn giản như vậy!

Đứng vô cùng gần hai người, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được.

Một màn này, nhìn qua mặc dù rất quỷ dị, nhưng lại đặc biệt hài hòa.

"Tiểu Trạch, con không cần cùng cô ta nói chuyện. Trực tiếp đuổi cô ta đi, Lễ đính hôn cũng chuẩn bị bắt đầu!"

Thư Lạc Tâm nhìn Đàm Dật Trạch không biết đang cùng Cố Niệm Hề nói gì đó, cũng không biết anh có thật hay không trợ giúp bọn họ, cho nên tiến lên cắt đứt đối thoại của bọn họ. Mà trong tròng mắt bà ta, đối với Cố Niệm Hề vẫn không che dấu được chán ghét.

"Xin lỗi, dì Thư. Con không thể đuổi cô ấy, cũng không cho ai đuổi cô ấy đi." Đàm Dật Trạch mở miệng, thanh âm cực kỳ nhẹ. Nhưng lại làm cho Thư Lạc tâm cùng Hoắc Tư Vũ phía sau bà ta vốn còn có chút mong đợi, cực kỳ khiếp sợ.

"Tiểu Trạch, con biết con đang nói cái gì sao?" Thư Lạc Tâm là người đầu tiên bất mãn Đàm Dật Trạch.

"Đúng vậy, Anh, Anh biết rõ, anh đang nói cái gì sao? Mặc dù hiện tại chỉ là đính hôn, nhưng em dầu gì coi như một nửa là người nhà họ Đàm. Hơn nữa, trong bụng của em còn có đứa bé, cô ta vừa rồi định đẩy em, anh cũng tận mắt nhìn thấy !"

Hoắc Tư Vũ bất mãn cũng không bình thường, mặc dù hôm nay mình có thể không cần đạt mục đích, tối thiểu nhất cũng muốn Cố Niệm Hề trong suy nghĩ người nhà càng xấu mới được.

"Tôi đương nhiên biết rõ, tôi đang làm cái gì!" Đối mặt chất vấn của bọn họ, đối mặt khách mời bốn phía đang khó hiểu, anh mở miệng.

Sau đó, khi tất cả người nhìn chăm chăm, anh mở chân thon dài ra, chậm rãi bước đến bên người Cố Niệm Hề. Tay của anh, dưới con mắt bao người ôm eo Cố Niệm Hề, ôm cô vào lòng của anh.

"Này..." Thư Lạc Tâm nhìn một màn này, lông mày cũng nhíu.

Hoắc Tư Vũ cùng với mọi người vây xem, lại càng không hiểu nhìn một màn quỷ dị này.

Chỉ là, đối với những người khác khó hiểu cùng hoài nghi, anh thủy chung bình tĩnh ung dung. Đáy mắt, mang theo cơ trí khống chế toàn cục!

"Dì Thư, con nhớ được ở cửa hàng, con cùng dì đã nói qua, hôm nay con sẽ mang một người tới đây, giới thiệu cho mọi người biết! Mà đây, chính là người đó!"

"Tiểu Trạch, con muốn nói, đây cũng là đối tượng kết hôn của con! Dì vừa mới nói, cô gái như vậy dì tuyệt đối sẽ không cho cô ta qua cửa." Có thể mang tới đây, ngoại trừ đối tượng kết hôn, không còn cái khác.

Mà Thư Lạc Tâm cũng nhận định, Đàm Dật Trạch sở dĩ mang Cố Niệm Hề tới đây, chỉ vì trả thù bà ta cùng Đàm Dật Nam.

Nếu không, anh không có lý do gì đứng ở bên cạnh Cố Niệm Hề.

" Dì Thư, cô ấy cùng con, đã sớm lãnh giấy kết hôn. Điểm này, vừa rồi con đã cùng ông nội nói. Đối với thành kiến của dì, con chỉ có thể nói thật đáng tiếc. Nhưng hôm nay mang cô ấy tới đây, cũng không phải tới trưng cầu sự đồng ý của mọi người, mà là để cho dì biết quyết định của con, không có gì khác."

Khóe môi cười, giống như bông hoa đẹp nhất trong đêm hè...

Nhưng Cố Niệm Hề biết rõ, người đàn ông này đang cười, nhưng cũng không có nghĩa là anh đang vui vẻ.

Bởi vì cô nhìn trong mắt anh, thấy được khoái cảm trả thù...

----------------Hết----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.