"Nói chuyện? Giữa chúng ta, có chuyện gì để nói!"
Xoay người, Cố Niệm Hề nhàn nhạt nhìn lướt qua Hoắc Tư Vũ đứng ở trước mặt!
Có lẽ lần trước sau lễ đính hôn, cuộc sống của cô ta cũng không tốt đi?
Mái tóc nhuộm vàng vô cùng xinh đẹp lúc trước, đã cắt thành tóc ngắn. Làm vẻ mặ cô ta, thoạt nhìn rất tái nhợt...
"Giữa chúng ta, chuyện để nói rất nhiều. Tỷ như kết quả lễ đính hôn của tô cùng Nam, còn cô nữa vì sao gả nhà họ Đàm." Tựa hồ những thứ này, còn không có làm cho cô ta hoàn toàn hết hy vọng.
Giờ phút này Hoắc Tư Vũ đứng ở trước mặt Cố Niệm Hề, vẫn nỗ lực dùng thân thể đơn bạc, ngăn cản trước mặt Cố Niệm Hề. Ý đồ rất rõ ràng, đó chính là ngăn không cho Cố Niệm Hề đi.
"Cô cùng Đàm Dật Nam đính hôn, đó là chuyện của các người, tôi không muốn biết, cũng không cần biết. Về phần tôi gả vào Đàm gia, đó là chuyện của Cố Niệm Hề tôi. Cùng Hoắc Tư Vũ cô, không liên quan!"
Cố Niệm Hề chỉ lạnh lùng liếc mắt thân thể đang ngăn cản ở trước mặt mình, dùng âm thanh lạnh lùng, nói ra sự thật.
Mà lúc ngẩng đầu, Cố Niệm Hề thấy cách đó không xa bóng dáng thon dài, bước tới bên này.
Nhìn trong mắt anh lộ rõ lo lắng, Cố Niệm Hề phát hiện tim mình, lần đầu tiên vì anh mà lỡ mất một nhịp...
Chú ý tới dao động trong mắt Cố Niệm Hề, Hoắc Tư Vũ cũng xoay người, theo tầm mắt Cố Niệm Hề nhìn về sau lưng.
Chỉ thấy anh, từ đầu đến cuối nhìn chăm chú vào chỉ có Cố Niệm Hề.
Phảng phất tại trong thế giới của anh, không thấy những người khác...
Chẳng lẽ, Đàm Dật Trạch cũng không phải chỉ vì nhằm vào Đàm Dật Nam, mới cưới Cố Niệm Hề?
Hắn, thật yêu Cố Niệm Hề?
Trong đầu Hoắc Tư Vũ hiện lên hai nghi vấn cùng bối rối, Đàm Dật Trạch đã sải bước tới trước mặt bọn họ.
Cánh tay dài nhấc lên, kéo Cố Niệm Hề vào trong ngực của anh: "Niệm Hề, không có sao chứ!"
Nhìn bàn tay ôm eo mình, cô cảm giác đó là một thanh hỏa...
Một bả, có thể đem hết thảy đều thiêu đốt hầu như không còn hỏa...
"Anh, em chỉ bất quá có một số việc tìm Niệm Hề tâm sự mà thôi, anh khẩn trương như vậy sao?" Hoắc Tư Vũ nhìn hai người ôm nhau trước mắt, lần đầu tiên phát hiện thì ra một màn duy mỹ cũng có thể làm cho người cảm thấy chói mắt.
Cố Niệm Hề đơn giản chính là mệnh tốt, sinh ra trong một gia đình tốt!
Những thứ khác, luận tài hoa, luận năng lực, cô ta cơ hồ không có hơn mình!
Nhưng Hoắc Tư Vũ vẫn không hiểu, dựa vào cái gì đàn ông xuất hiện ở bên cạnh Cố Niệm Hề, mỗi một người đều rất ưu tú?
Chân trước chia tay thương nhân là Đàm Dật Nam, chân sau liền xuất hiện một người quyền cao chức trọng Đàm Dật Trạch!
Chẳng lẽ, mình muốn cả đời sinh hoạt với cô ta?
Mình không phục!
Cho nên, bất kể Cố Niệm Hề bối cảnh tốt hơn mình, hay Đàm Dật Trạch quyền cao chức trọng, mình đều chế ngạo.
Về mặt khí thế chiếm không được ưu thế, chẳng lẽ không thể từ miệng lấy được khoái hoạt?
Hoắc Tư Vũ có lẽ cũng không biết, những lời vừa rồi, đã chọc giận Đàm Dật Trạch. Nhưng Cố Niệm Hề thấy được, con ngươi đen gần trong gang tấc kia, trong nháy mắt u ám không ít.
Nhưng rất nhanh, đã bị anh ẩn dấu đi.
Giờ phút này, khóe miệng anh lại là nụ cười xinh đẹp, ý tứ hàm xúc không rõ...
Nhìn chằm chằm Hoắc Tư Vũ, Đàm Dật Trạch mở miệng: "Đương nhiên phải khẩn trương. Em dâu tương lai, em có lẽ không biết có câu nói này!"
Ánh đèn khúc xạ đến khuôn mặt anh, làm cho anh xinh đẹp có chút không chân thực.
Anh cười khuynh thành như vậy. Lại càng không cần phải nói, giờ phút này trên khóe miệng của anh, còn mang theo độ cong lười biếng. Rất dễ dàng, có thể đem linh hồn của con người trộm đi.
Trong nháy mắt, Hoắc Tư Vũ vì nụ cười của anh mà thất thần...
Nhưng Cố Niệm Hề, lại toát mồ hôi lạnh.
Bởi vì chọc cho tham mưu trưởng Đàm nổi giận, hậu quả đúng là tương đối nghiêm trọng!
"Nói cái gì?"
Cố Niệm Hề khách quan đánh giá, Hoắc Tư Vũ giống như không hiểu được nhìn mặt mà nói chuyện.
"Đó chính là: Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng!" Sau khi nói xong, anh lại một cái nhếch môi: "Không biết em dâu tương lai, đã từng nghe chưa!"
Quả nhiên, không ngoài dự liệu của Cố Niệm Hề, Đàm Dật Trạch đối mặt Hoắc Tư Vũ, lại một lần nữa không nể mặt khuất nhục cô ta.
"Anh..."
Còn tưởng rằng, cùng Cố Niệm Hề từng có chút ít tranh cãi, làm cho các cô khó có thể tâm bình khí hòa chung sống. Ít nhất, Đàm Dật Trạch vẫn luôn tươi cười. Mình, còn có thể ra tay trên người anh, hủy diệt hình tượng Cố Niệm Hề trong mắt anh.
Nhưng không nghĩ tới, anh nhìn tính tình có vể tốt, mỗi lần đều dùng nụ cười nhìn như lễ phép, kì thực là trên thế giới này dung ngôn ngữ không nể mặt nhất, chế ngạo mình, trào phúng mình...
Lời ít mà ý nhiều, trực tiếp tạo ra vết thương trí mệnh!
Một chữ "Cợt nhả", thầm mắng mình lúc trước đoạt người yêu Cố Niệm Hề. Còn dùng một chữ "Khinh rẻ", chỉ trích hành vi mình bây giờ...
Mà anh lại không chỉ mặt gọi tên, làm cho Hoắc Tư Vũ căn bản tìm không được phản bác!
Trong lúc nhất thời, Hoắc Tư Vũ cho dù tức giận, cũng chỉ có thể đem cục đắng nuốt xuống bụng.
Mà người đàn ông vừa chế ngạo cô ta, trong ngực ôm cô gái, nụ cười trên mặt càng rực rỡ, trên cao nhìn xuống cô ta.
Hoắc Tư Vũ cũng thấy rõ ràng, con ngươi anh mang theo khinh thường, phảng phất ở trước mặt anh, chỉ là một không nhập lưu vở hài kịch...
"Dật Trạch, trời lạnh, chúng ta vào nhà đi." Thấy cô ta không nói được lời nào, Đàm Dật Trạch đột nhiên cảm thấy cực kỳ không thú vị. Ôm chầm Cố Niệm Hề nhu nhu tư thái, cọ xát vành tai của cô, không ngoài dự liệu đã thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng một mảnh, anh mở miệng.
"Tốt, chúng ta vào nhà!" Lần đầu tiên, cô chủ động nắm tay anh. Không chỉ vì lời nói của ông nội Đàm, càng vì lúc cô cần anh nhất, anh cho cô cảm giác an toàn.
Sau khi nắm tay Đàm Dật Trạch, Cố Niệm Hề lúc này mới ngẩng đầu, nhìn về phía anh.
Vừa nhìn, cô mới phát hiện, con ngươi anh liên tục sít sao nhìn chăm chú vào mình, lặng im mà vô cùng lo lắng...
Cũng mang theo, nghiêm túc trước nay chưa có!
-----------------Hết----------------