Quân Hôn Tham Mưu Trưởng Trêu Ghẹo Vợ

Chương 12: Chương 12: Nàng thiên vị




Đương nhiên, giống như Hoắc Tư Vũ dự đoán, lời nói của cô Khiến ánh mắt Đàm Dật Nam nhu hòa đi rất nhiều.

Chỉ là, cửa phòng làm việc ĐÀm Dật Nam không đúng lúc vang lên, làm rối loạn kế hoạch Hoắc Tư Vũ chuẩn bị tốt.

"Phó tổng, tổng giám đốc phu nhân tới chơi." Ngoài cửa, truyền đến âm thanh trợ lý của Đàm Dật Nam.

Không đợi Đàm Dật Nam mở miệng, mẹ của hắn Thư Lạc Tâm liền từ ngoài cửa đi vào.

"Nha, Tư Vũ cũng ở đây hả!"

"Mẹ người đã tới. Con vừa rồi muốn tìm Nam cùng đi xem áo cưới." Tư Vũ vội vàng đứng dậy, ở trước mặt Thư Lạc Tâm biểu hiện mình là con dâu ngoan.

"Nên thử một chút áo cưới , các con mặc dù tháng sau mới đính hôn. Nhưng hôn lễ cách đính hôn cũng chỉ có nửa tháng. Thừa dịp hiện tại rảnh rỗi, trước tiên đem một ít chuyện xử lý, đến lúc đó không cần vội vàng." Thời điểm, nói đến đây, Thư Lạc Tâm tự nhiên cũng chú ý tới, sau khi vào cửa sắc mặt con trai của mình cũng không phải tốt như vậy. Đặc biệt là Hoắc Tư Vũ, trong hốc mắt có chút màu đỏ.

Thông minh như Thư Lạc Tâm, thế nào lại không biết, kỳ thật con trai của mình căn bản cũng không muốn cùng cô gái này kết hôn. Không có cách nào khác, Hoắc Tư Vũ mang thai chuyện tình đã truyền đến tai Đàm cha. Ông không nói hai lời liền bắt hắn cưới Hoắc Tư Vũ. "Tư Vũ, Tiểu Nam công tác cũng rất bận . Nếu hắn không muốn đi, vậy thì buổi chiều ta cùng con đi!”

"Vâng, cám ơn mẹ!" Ứng đối Thư Lạc Tâm, Hoắc Tư Vũ đương nhiên cũng là lộ ra vẻ mặt cười yếu ớt.

Chỉ là trong lòng lại hung hăng phỉ nhổ người phụ nữ trung niên này biết bao lần!

Lão bà chết tiệt, Còn không phải là thiên vị con trai bà sao?

"Đúng rồi, hôn sự của các ngươi cũng tới gần. Cũng nên để cha mẹ hai nhà gặp mặt. Ta cùng cha tiểu Nam đã bàn, hai ngày tới sẽ mở tiệc chiêu đãi Hoắc thị trưởng cùng Thị Trưởng phu nhân. Thuận tiện bàn hôn sự của các ngươi.” Lúc nói lời này Thư Lạc Tâm cũng cầm lấy tay Hoắc Tư Vũ.

Kỳ thật, không riêng gì trong nhà ông nội Đàm ra lệnh. Thư Lạc Tâm đối với cô con dâu này cũng khá hài lòng. Bởi Hoắc Tư Vũ không chỉ đang mang cốt nhục nhà họ Đàm, mà quan trọng nhất còn vì bối cảnh của cô.

Hoắc Tư Vũ nói, cha cô ta là phó Thị Trưởng thành phố ven biển. Đương nhiên, nhà họ Đàm xuất thân không tồi. Ông nội Đàm là Tham mưu trưởng về hưu, cha Đàm Dật Nam trước đó cũng là quân nhân, nhưng sau đi làm thương nhân. Mấy năm nay ông tích góp, gia sản cũng có vài tỷ.

Chỉ là, nhà hị Đàm không chỉ có hai mẹ con bọn họ , còn có Đàm Dật Trạch!

Đứng ở góc độ người ngoài, Đàm Dật Trạch thật sự rất xuất sắc. Tuổi còn trẻ , đã lên tới tham mưu trưởng.

Coi như mẹ kế như bà, không cách nào thích hắn. Cũng bởi vì, Đàm Dật Trạch thật sự xuất sắc quá mức, cho nên bà liên tục lo lắng, quyền thừa kế nhà họ Đàm sẽ bị hắn cướp đi. Đến lúc đó, bà cung tiểu Nam sẽ phải nhìn sắc mặt người mà sống.

Cho nên, khi biết cha Hoắc Tư Vũ là phó thị trưởng, bà cũng sảng khoái đáp ứng hôn sự này. Cho dù tương lai Đàm Dật Trạch thật sự uy hiếp đến địa vị Đàm Dật Nam, tối thiểu hắn cũng có cha vợ có thể làm chỗ dựa, không phải sao?

"Chuyện này..."

Nghe Thư Lạc Tâm nói, Hoắc Tư Vũ sắc mặt có chút âm trầm. Đôi mắt to sáng ngời, cũng thoáng hiện lên vẻ bối rối.

Nhưng cô ta che dấu thật sự vô cùng tốt, rất nhanh liền vẻ mặt cứng ngắc che giấu tốt: "Mẹ, gần đây chuyện của cha con tương đối nhiều, cho nên khả năng không thể đến. Người nói, chờ nghỉ phép cuối năm, sẽ tới thăm con, thuận tiện cùng cha mẹ nói chuyện.”

"Vậy cũng được, công vụ thị trưởng đương nhiên tương đối nhiều. Không có việc gì, vậy thì chờ cha con rảnh rỗi rồi tới”

Kỳ thật, Thư Lạc Tâm cũng lo lắng mình quá vội vàng xao động , có vẻ quá không để cho Hoắc gia gặpcon.

Chỉ là bà cũng không biết, cũng bởi vì chính mình lúc này nhất thời nhượng bộ, mới tạo ít chuyện về sau. Nếu giờ phút này bà cố ý gặp cha mẹ Hoắc Tư Vũ, chỉ sợ cũng sẽ không gây ra trò cười về sau.

"Vâng. Cám ơn mẹ thông cảm." Mặc dù biết nói dối là không được .

Nhưng Hoắc Tư Vũ không có cách nào, ngay khi bắt đầu, liền không có đường quay về.

Tương lai cho dù bị phát hiện, khi đó cô đã cùng Đàm Dật Nam kết hôn. Cho dù muốn ly hôn, cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy.

Kiên trì, Hoắc Tư Vũ cười yếu ớt đối với Thư Lạc Tâm.

"Bất quá a, Tư Vũ ta đây phải nói con. Ngươi sắp là mẹ, không thể hóa trang. Những vật đó đều chứa thủy ngân với chì, đối với thai nhi sẽ tạo thành tổn thương!" Thời điểm ngước mắt, Thư Lạc Tâm chú ý tới trên mặt Hoắc Tư Vũ phấn lót thật dầy, còn có mắt trang điểm rất nồng.

Lập tức, mặt Hoắc Tư Vũ liền biến sắc.

"Mẹ, người không nói con còn không hiểu những thứ này! Về nhà con lập tức xóa đi."

Diễn vai cô gái ngoan ngoãn, cô, Hoắc Tư Vũ từ trước đến nay đều lão luyện. Nếu không vì cái gì cùng người nhà Cố Niệm Hề quan hệ nhiều năm như vậy, người nhà của cô cũng không phát giác được bản chất thật của Hoắc Tư Vũ cô đây?

Đương nhiên, lời nói này chỉ vì đón ý nói hùa với Thư Lạc Tâm.

Sắc mặt của cô không có tốt như Cố Niệm Hề , làn da cô hàng năm bởi vì dùng phấn lót che dấu nhiều năm, trở nên phi thường không xong. Cho nên không hóa trang, đó là căn bản chuyện không thể nào!

Hơn nữa, cô căn bản cũng không mang thai!

"Nhìn con đứa nhỏ này, thật sự là nhu thuận. Ta xem Tiểu Nam hiện tại rất bận , nếu không con trước hết về nhà đem trang điểm tẩy đi. Buổi chiều có rảnh, ta liền lái xe dẫn con đi thử áo cưới." Nhìn thoáng qua Đàm Dật Nam, Thư Lạc Tâm lại mở miệng.

"Kia... Được rồi. Mẹ, Nam, con đây tựu đi trước ."

Mặc dù có chút không cam lòng, nhưng Hoắc Tư Vũ vẫn đi xuống.

Nhưng cô tin tưởng, chính mình một ngày nào đó, không cần lại hèn mọn đi hùa theo bọn họ! Đặc biệt là mẹ Đàm Dật Nam!

Nhất định sẽ!

"Đàm tổng, lần này phương án hợp tác, ta đều đã sửa lại. Ngài bây giờ xem qua, cảm thấy không có ý kiến, xin mời ký tên. Hai ngày sau đó, tập đoàn Bác Á chúng tôi sẽ cử luật sư, đến đây cùng ngài ký tên hợp tác.”

Buổi sáng vài ngày sau, Cố Niệm Hề đi tới phòng làm việc Đàm Dật Nam. Đem văn kiện hai ngày nay thức đêm chuẩn bị thả tới trên bàn làm việc Đàm Dật Nam.

Chỉ là người đàn ông cũng không có đem văn kiện xem qua, liên tục dùng hai con ngươi đen, nhìn chằm chằm Cố Niệm Hề.

Ánh mắt kia, giống như là muốn trên thân thể Cố Niệm Hề xuyên thủng một lỗ to như vậy.

"Niệm Hề..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.