"Cố Niệm Hề, em không phải đã đáp ứng anh, đêm nay cùng anh ngủ sao?"
Thật vất vả, từ nhà họ Đàm đi ra. Cố Niệm Hề về nhà tắm xong, chuẩn bị chui vào phòng ngủ của mình.
Nhưng bước chân của cô mới giẫm vào ngưỡng cửa phòng ngủ mình, sau lưng liền truyền đến một câu như vậy làm cho người ta rợn cả tóc gáy.
"Cái kia... Anh không phải đã nói, khi người ta chưa chuẩn bị tốt, anh sẽ không đụng tôi sao?"
Cố Niệm Hề xoay người một cái đã thấy anh ngồi ở trên ghế sofa.
Khi về nhà, anh là người đầu tiên tiến vào phòng tắm.
Sau khi anh tắm rửa xong, sớm đã đem một thân thẳng tây trang cởi ra. Anh giờ phút này, mặc bộ đồ xám tro ở nhà. Anh như vậy, đã không còn vẻ giỏi giang ngày thường, nhiều hơn vài phần bình thản.
Nhưng ánh mắt của anh, quá nóng bỏng. Làm cho Cố Niệm Hề trong lúc nhất thời không biết chống đỡ như thế nào mới tốt!
Cô đương nhiên biết rõ, anh đang ám chỉ cái gì.
Nhưng mình, thật có thể đem chính mình, giao cho đoạn hôn nhân nhìn hư vô mờ mịt này, còn có người đàn ông tùy thời đều có thể xoay người rời đi sao?
Cô cúi gằm đầu, cúi đầu nhìn ngón chân bóng loáng mà trắng nõn của mình.
Vừa mới tắm xong, tóc ngẫu nhiên nhỏ xuống vài giọt nước, nhỏ trên khuân mặt cô cùng áo ngủ hình gấu trúc đáng yêu.
"Chẳng lẽ, em quên em vừa rồi đã đáp ứng anh chuyện gì? Hay là nói, em đang lừa gạt anh?"
Trong lúc đó, anh thu lại con ngươi ấm áp, cánh môi khẩn trương...
"Không có, tôi không có nghĩ qua muốn lừa gạt anh! Tôi là đáp ứng cùng anh cùng ngủ, nhưng không có..." Không có nói muốn cùng anh làm chuyện gì!
Cố Niệm Hề muốn những thứ kia không nên có, cô cũng không muốn chuyện đã xảy ra, bỏ qua một bên.
Nhưng không nghĩ tới, lời còn chưa nói hết, vốn anh còn ngồi ở trên ghế sofa, không biết khi nào đã tới đến trước mặt cô. Một đôi cánh tay có lực, cũng nhanh chóng đã rơi vào eo của cô, một cái tay nhẹ nhàng đem cô khiêng ở trên vai.
"Em đã thành tâm thành ý muốn ngủ với anh, vậy anh sẽ như ý nguyện của em!" Anh nói.
Nói xong, sải bước mang theo Cố Niệm Hề, đến phòng ngủ của anh!
"Ngủ" ?
Ai nói mình muốn ngủ với anh!
Cố Niệm Hề rất tức giận, cái này người đàn ông tứ chi phát triển này xuyên tạc ý của mình.
Hơn nữa, còn luôn bày ra bộ dáng "Khoan hồng độ lượng như vậy "!
Thật sự là đáng giận!
Nếu như mình đánh thắng được anh, mình sớm cùng anh trở mặt!
Nhưng vấn đề là, mình đánh không lại.
Cho nên, mặc dù trong lòng có bao nhiêu không muốn, mình cũng chỉ biết bị anh áp ở dưới.
"Ông xã, em không có nói muốn ngủ với anh." lúc Cố Niệm Hề nói lời này, anh đã bắt đầu đụng đến bộ đồ ngủ gấu trúc của cô.
Ngay từ đầu, anh muốn xem tất cả của vật nhỏ này, có phải tốt đẹp như trong tưởng tượng của anh!
"Không có việc gì, anh ngủ với em là được!"
Thành thật mà nói, lúc này Đàm Dật Trạch thật sự có chút nôn nóng.
Vốn định giúp cô cởi bỏ những nút áo này, nhưng nhìn đường cong của cô, anh thấy được quá nhiều thứ gì đó anh ước mơ. Lập tức, mất tính nhẫn nại.
Bàn tay tiến lên, ba lượng dưới bóc đi Cố Niệm Hề áo.
"Chán ghét, nhanh chóng buông ra!"
Bàn tay nhỏ bé Cố Niệm Hề vội vàng đánh vào ngực anh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, càng đỏ bừng...
"Không buông ra! Đây là quyền lợi của anh, nghĩa vụ của anh!"
Mỗ nam cúi đầu xuống khí phách tuyên bố.
Thật giống như tất cả thế gian này, đều là một mình anh.
"Anh tên lưu manh này, đăng đồ tử!" cô đánh anh, lại càng nhiều.
"Lưu manh ý thức, là không thể thiếu!"
Anh cải lại, đạo lý rõ ràng.
Cố Niệm Hề nhắm ngay cơ hội, dưới khuỷu tay anh chui ra ngoài, che lấy lồng ngực của mình chạy.
"Vật nhỏ, đã lên con tàu cướp biển của anh, lại vẫn dám chạy!"
Anh chẳng qua là nghiêng người, cánh tay thon dài mà to lớn đã ôm eo Cố Niệm Hề, rất nhanh mang cô về trên giường.
"Ô ô... Anh muốn liền cho anh đi!" Cố Niệm Hề mắt thấy thân thể to lớn kia đi lên, tự nhiên hiểu chuyện gì sắp phát sinh.
Lệ, không tự giác chảy xuống.
Có lẽ, thiếu nữ tình tiết do đó vĩnh biệt...
Nhìn anh vội vàng, cô cắn răng nhắm mắt lại, một bộ tư thế thấy chết không sờn.
Đàm Dật Trạch nhìn thân thể mềm mại trong ngực, rất muốn cứ như vậy tiếp tục.
Nhưng khi nhìn thấy nước mắt của cô,, tâm đập sai mất một nhịp.
Bàn tay đang ôm cô, không tự giác buông lỏng ra...
Chỉ chốc lát sau, cô cảm thấy sức nặng trên người mình nhẹ đi rất nhiều. Mà dòng nước ấm chảy xuống ngực mình, cũng biến mất vô tung.
Chớp mắt một cái, cô mở mắt ra.
Lại phát hiện, anh vốn đang ở trên người mình, chẳng biết lúc nào đã nằm ở bên cạnh.
Nhưng mà, anh giờ phút này lưng vượt quá phạm vi thân thể, cô nhìn không ra bất kỳ vẻ mặt nào của anh.
Này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Vừa rồi người đàn ông này, không phải đã vận sức chờ phát động, tại sao trong lúc đó nới lỏng tay?
"Ông xã?"
"Cố Niệm Hề, đây là một lần cuối cùng! Tiếp theo, mặc kệ em có chuẩn bị tốt hay không, anh đều muốn em!" Trong âm thanh của anh, mang theo nồng đậm khàn khàn.
Mặc dù cái kia thô tục lời mà nói, làm cho Cố Niệm Hề có chút tắc luỡi, nhưng cô cũng chỉ biết phi thường cảm tạ anh lúc này buông tha mình.
Bởi vì cô nhìn ra, anh nhịn thật sự phi thường vất vả...
"Ông xã, cám ơn anh!"
"Chớ nói nữa, nếu không anh thu hồi lời nói!"
"Tốt, em không nói..."
Đêm này, Cố Niệm Hề bắt đầu ngủ trên giường Đàm Dật Trạch.
Mặc dù vừa rồi đã xảy ra rất nhiều không vui, nhưng Cố Niệm Hề an tĩnh lại, liền ngủ mất.
Quần áo bị Đàm Dật Trạch tháo ra, cũng không có mặc tốt...
Chỉ là, ngày hôm sau khi tỉnh lại, nàng món đó y phục đã công công chỉnh chỉnh xuyên thẳng.
Mà ngực của cô, nhiều hơn mấy vết đỏ...
-----------
Ngày này, khi Cố Niệm Hề tan việc, trên điện thoại di động đột nhiên truyền đến một hồi tiếng chuông.
Tất nhiên, là âm thanh báo tin nhắn.
Cô mở ra vừa nhìn, trên mặt chỉ có ngắn ngủi mấy hàng chữ - -
"Nha đầu, có khỏe không? Người nọ, đối với em tốt không? Em nha đầu này cũng thiệt là, có phải hay không anh không tìm em, em vĩnh viễn cũng không tìm anh? Chờ anh đến thành phố A, xem anh như thế nào thu thập em!"
Người gửi tin - - Sở Đông Ly!
----------------Hết----------------