Quân Hôn Tham Mưu Trưởng Trêu Ghẹo Vợ

Chương 37: Chương 37: Thím có thể nhẫn, Chú không thể nhẫn




Đàm Dật Trạch thấy Cố Niệm Hề rốt cục đối với Hoắc Tư Vũ lộ ra móng vuốt mèo con vốn nên có, trên khóe miệng câu lên độ cong chờ xem trò hay.

Cố Niệm Hề đối với Hoắc Tư Vũ từng bước ép sát, anh cũng chỉ là nhàn nhạt cười trừ.

Có Đàm Dật Trạch anh ở đây, mặc kệ Cố Niệm Hề chọc tới bao nhiêu phiền toái, anh cũng có thể thay cô thu thập.

Chỉ mong, trong lòng của cô có thể thoải mái chút ít...

Nhưng một bên nhìn Thư Lạc Tâm, rất rõ ràng cũng không phải là thái độ xem cuộc vui.

Khi bà ta phát giác được Cố Niệm Hề vô có khả năng thương tổn tới Hoắc Tư Vũ, Thư Lạc Tâm liền nhanh nhẹn tiến lên, đem Hoắc Tư Vũ ẩn núp phía sau của mình.

Kỳ thật, lúc này trong con ngươi Cố Niệm Hề ớn lạnh, còn có tư thái từng bước ép sát kia, Thư Lạc Tâm nói không sợ đó là lừa gạt người.

Chỉ là, sau lưng bà ta không chỉ có con gái phó thị trưởng, hơn nữa trong bụng còn có cốt nhục nhà họ Đàm bọn họ, nếu xảy ra chuyện gì, thì bà chắc là phải bị truy cứu trách nhiệm.

Cho nên, cho dù là sợ hãi, Thư Lạc Tâm vẫn không thể không ưỡn thẳng lưng sống ngăn cản Cố Niệm Hề trước mặt, chỉa về phía cô nói: "Cô rốt cuộc muốn Tư Vũ chúng ta làm những thứ gì? Cô ấy bất quá là có ý tốt muốn mời cô đến dự tiệc đính hôn. Cô nếu không muốn đi cũng liền thôi, phải nguyền rủa hù dọa Tư Vũ sao? Hơn nữa, các ngươi cũng không phải có đại thù bất cộng đái thiên. Lúc trước còn không phải là cô quyến rũ Tiểu Nam nhà chúng ta, mới nháo thành như bây giờ? Tư Vũ chúng ta hảo tâm, không so đo với cô, mời cô đi tham gia đính hôn, cô không biết mang ơn, , lại vẫn như vậy hù dọa cô ấy! Cô rốt cuộc có còn lương tâm hay không, Tư Vũ bây giờ còn là người phụ nữ có thai, nếu chuyện không hay xảy ra, cô cho rằng cô có thể chịu trách nhiệm sao?"

Xem bộ dạng Thư Lạc Tâm tức giận chỉ trích Cố Niệm Hề, Hoắc Tư Vũ quả thật có chút ngoài ý muốn.

Tại trong ấn tượng của cô ta, người có tiền mỗi người đều am hiểu ngoài thì cười trong không cười, hỉ giận không hiện ra sắc mặt.

Hoắc Tư Vũ cảm thấy, Thư Lạc Tâm cũng có thể thuộc loại người này.

Nhưng xem biểu hiện hôm nay, hiển nhiên thân phận Hoắc Tư Vũ cô là con gái thị trưởng phát huy tác dụng nhất định!

Nhưng nếu có một ngày, bà ta biết thân thế Hoắc Tư Vũ cô, thì bà ta còn có thể đối đãi mình như vậy sao?

Bất quá, khi đó mình đã chân chính gả vào nhà giàu có, không lo đi.

Đến lúc đó, cái gì thân phận, đều không phải là vấn đề.

"Tư Vũ, nha đầu không có giáo dục như vậy, vì đứa nhỏ trong bụng con, chúng ta hay là ít tiếp xúc thì tốt hơn." thời điểm Hoắc Tư Vũ còn chưa có lấy lại tinh thần, Thư Lạc Tâm liền lôi kéo cô ta đi ra ngoài .

"Mẹ, con không phải là còn muốn mua giầy sao?"

Hoắc Tư Vũ kỳ thật còn không nguyện rời đi.

Cô ta thật thích xem bộ dạng Thư Lạc Tâm chế ngạo Cố Niệm Hề, bởi vì cô ta từ nơi này có thể thấy được Thư Lạc Tâm rốt cuộc thích mình đến cỡ nào.

Thật không nghĩ đến, sau khi nói một hồi dài, Thư Lạc Tâm liền lôi kéo mình đi.

Xem ra, Thư Lạc Tâm thích thật sự quá hạn!

"Trong thành này cũng không phải chỉ có nơi này là cửa hàng, ta đến địa phương khác đi dạo một vòng là được!"

Giờ phút này Cố Niệm Hề khép hờ mắt, giống như là đang suy nghĩ gì, không cho phép mình giống như vừa rồi điên cuồng như vậy. Mà Thư Lạc Tâm cũng không có lá gan như vừa rồi, lại bảo vệ Hoắc Tư Vũ .

Nói xong, Thư Lạc Tâm liền không nói lời gì đem Hoắc Tư Vũ lôi đi.

Mà đi qua vừa rồi một ít ngưng quở trách Cố Niệm Hề nhưng vẫn đều cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.

"Cố Niệm Hề, em sẽ không bởi vì cái dạng này, liền muốn lui bước đi!"

Bên người, có người đột nhiên hỏi như vậy .

Thanh âm này, Cố Niệm Hề không xa lạ gì.

Tất nhiên, lão công tân hôn của cô, cũng là người vừa rồi chứng kiến một màn này, lại không chịu giơ tay giúp đỡ.

Ngẩng đầu, cô không kịp đề phòng liền bắt gặp con ngươi đen của anh.

Trong lúc đó, cô rất muốn cười.

Thật không biết, cô lúc trước tại sao phải đến cái chỗ này!

"Nếu như, tôi thật sự muốn lui bước?"

Liên tiếp biến cố, làm cho cô thật sự mệt mỏi.

Trong nháy mắt, Cố Niệm Hề thật sự rất muốn trở lại cái thành thị vốn nên thuộc về mình kia, trở lại bên cạnh cha từ nhỏ đến lớn đều hiểu rõ mình...

"Hiện tại, không phải do em quyết định!" Nói rồi, anh trực tiếp dắt lấy cô, ly khai cái cửa hàng lớn và đa dạng về hàng hoá dịch vụ này.

Vừa rồi thừa dịp Cố Niệm Hề ngu ngơ, anh cũng đã trả hết tiền trang phục trên người bọn họ, nhân viên cửa hàng cũng giúp bọn họ đem bộ quần áo thay ra đóng gói.

Hiện tại, Đàm Dật Trạch phải làm chính là mang theo Cố Niệm Hề đi thay đổi kiểu tóc cùng đồ trang sức trang nhã. Sau đó, anh muốn dẫn cô đến trước mặt lão cha...

Bọn họ khi dễ vật nhỏ, có lẽ vật nhỏ có thể không so đo!

Nhưng Đàm Dật Trạch anh, không làm được!

Bởi vì, thím có thể nhẫn, chú không thể nhẫn!

Mặc dù, hắn không phải là chú Cố Niệm Hề!

Nhưng trí tuệ Đàm Dật Trạch anh, cho tới bây giờ cũng không có khoáng đạt như vậy, có thể mặc người đem mình vò tròn nhéo dẹp!

Khi dễ cô, anh cũng sẽ giúp cô đòi lại gấp bội...

-----------------

Lúc ở trong thẩm mỹ viện đi ra, Cố Niệm Hề vốn là một ít đầu tóc xinh đẹp xuôn thẳng, được vấn thành kiểu tóc đáng yêu có cài trâm.

Một gương mặt tinh xảo, thợ trang điểm chỉ tăng lông mi lên cao một chút, đánh má hồng tô son môi đỏ, cô gái nhỏ này trong nháy mắt phát ra sức quyến rũ khiến người tranh đoạt không rời mắt...

Cô gái như vậy, Đàm Dật Trạch có chút sững sờ. Đặc biệt là lúc tầm mắt rơi trên môi đỏ mọng Cố Niệm Hề, hầu kết của anh luôn không tự giác nhấp nhô.

Thật muốn nếm thử, rốt cuộc là cái gì tư vị!

Nhưng dù sao, anh là Đàm Dật Trạch, không phải là Chu Tử Mặc. Những hành vi man rợ kia, anh làm không được!

"Như thế nào, đẹp mắt không?" Cô gái nào cũng thích đẹp, chẳng phân biệt được thời gian địa điểm.

Cho nên Cố Niệm Hề sửa sang lại tốt đi ra, vẻ mặt mong đợi nhìn Đàm Dật Trạch.

Chỉ tiếc, tầm mắt của anh chính là vội vã nhìn lướt qua, lập tức dời đi, nói: "So với trước dễ nhìn hơn một chút!" ( Anh nói dối đó, thích chết đi còn giả bộ, hắc hăc ).

"Chỉ là dễ nhìn hơn một chút sao?" Không có ai thưởng thức vẻ đẹp của mình, đối với con gái mà nói đương nhiên là đả kích tương đối lớn. Cố Niệm Hề chu chu cánh môi, có chút bất mãn.

Nhưng trời mới biết, thấy một màn như vậy Đàm Dật Trạch tốn hao khí lực lớn cỡ nào, mới có thể khống chế mình không đem Cố Niệm Hề kéo vào trong ngực của mình, làm một chút hành vi man rợ cùng loại với Chu Tử Mặc.

Thời điểm mang theo Cố Niệm Hề đến nhà họ Đàm, thời gian đã đến, tân khách cũng đến đầy đủ.

Cố Niệm Hề có chút luống cuống đứng ở đàng xa, nhìn đám người nối liền không dứt.

Trong đám người, cô một cái liền nhận ra, người đàn ông đứng ở cửa kia - - Đàm Dật Nam!

Hôm nay hắn, mặc một thân lễ phục màu đen. Thiết kế vừa người, đem thân hình hắn càng phát ra mê người, càng phát ra thon dài. Một đầu tóc đen cũng chau chuốt tỉ mỉ, lộ ra cái trán sung mãn đẹp mắt kia.

Hôm nay hắn, thật sự rất đẹp mắt.

Nhưng nhìn Đàm Dật Nam như vậy, Cố Niệm Hề lại cảm thấy chóp mũi của mình chua chua.

Cũng đúng, kia dù sao cũng là người đàn ông cô yêu hai năm...

--------------Hết-------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.