Quân Hôn Tham Mưu Trưởng Trêu Ghẹo Vợ

Chương 55: Chương 55: Tình huống luống cuống




"Ơ, có khách tới nhà?" Đàm Kiến Thiên vào cửa, một cách tự nhiên hướng phòng khách đi đến.

Cố Niệm Hề ở phía sau ông, bởi vì bị Đàm Kiến Thiên cản trở, giờ phút này Cố Niệm Hề cũng không thể thấy rõ người đang nói chuyện cùng ông nội Đàm là ai.

Chỉ cảm thấy, thanh âm đó thật sự rất quen thuộc...

Sở thư ký?

Ông nội Đàm thế nhưng gọi người nọ là "Sở thư ký" ?

Chẳng lẽ, thật sự là anh?

"Đúng vậy, Sở thư ký thành phố D về đến nhà ta, thứ nhất là đem ta giết không còn manh giáp!" lời nói ông nội Đàm mặc dù mang theo bất mãn, nhưng ngữ điệu nhưng lại tràn đầy tán thành.

"Ơ, nguyên lai là Sở thư ký." Đàm Kiến Thiên cởi áo khoác tây trang của mình ra, liền tiến lên cùng người đó chào hỏi.

Cũng bởi vì Đàm Kiến Thiên di chuyển, mới khiến Cố Niệm Hề thấy rõ ràng người đàn ông từ trên ghế salon đứng lên cùng Đàm Kiến Thiên chào hỏi.

Thật sự là Sở Đông Ly?!

Anh, tại sao lại quen biết ông nội Dật Trạch?

Ở trong nhà, anh cởi ra áo khoác tây trang thường. Trên người anh chỉ còn chiếc áo sơ mi trắng đơn giản.

Khuôn mặt tuấn mỹ nhã nhặn, cũng đang nhẹ nhàng cười...

Chỉ là, cười như vậy, cũng không chân thật.

Thay vì nói trên mặt anh là mặt nạ, thì chúng ta nói đó là nụ cười.

Một chiếc mặt nạ cứng như thép, bất kỳ ai cũng không dễ dàng nhìn thấu...

"Sở thư ký tới đúng lúc, hôm nay đúng lúc con dâu tôi về nhà ăn cơm. Không biết Đàm gia có vinh hạnh, có thể mời ngài cùng đi ăn tối?" Đàm Kiến Thiên bắt tay Sở Đông Ly nói.

Sở Đông Ly đáp lại cũng chỉ là cười nhạt.

Sở Đông Ly như vậy, quanh than anh phảng phất sương mù dày đặc, làm cho người ta nhìn không thấu, cũng đoán không ra anh đang suy nghĩ gì.

Nếu là lần đầu tiên nhìn thấy Sở Đông Ly như vậy, Cố Niệm Hề nhất định cho là mình nhận lầm người.

Bởi vì Sở Đông Ly ở trước mặt những người khác, cùng ở trước mặt mình quả thực tưởng như hai người. Bất quá thật tốt, Sở Đông L quan hệ xã giao trên quan trường, Cố Niệm Hề cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy, cho nên cũng không xa lạ.

Cô, cần phải lên trước trước chào hỏi.

Nhưng Cố Niệm Hề vừa nghĩ tới, lần trước Sở Đông Ly tức giận rời đi, cô vẫn còn do dự.

Ngược lại ông nội Đàm nghe Đàm Kiến Thiên nói xong, rất vui vẻ.

"Bé Niệm Hề đến đây phải hay không? Thật tốt quá, đêm nay Tiểu Trạch cũng có thể sẽ về." Nói xong lời này, ông nội Đàm lại nghiêng đầu nhìn về phía Sở Đông Ly, nói: "Sở thư ký, cháu của tôi chẩn bị đến, đến lúc đó chúng ta nhồi chung một mâm, hôm nay tôi nhất định phải rửa sạch mối hận!"

Hôm nay ông nội Đàm tựa hồ đặc biệt vui vẻ, ngay cả nói chuyện cũng mang theo vài phần tính trẻ con.

Nghe Đàm Kiến Thiên cùng với ông nội Đàm nói, Sở Đông Ly cũng ý thức được chuyện gì.

Tiểu Trạch?

Niệm Hề?

Chẳng lẽ...

"Bé Niệm Hề?!" Sở Đông Ly quay đầu, liền thấy được Cố Niệm Hề đang đứng gần đó.

Hôm nay cô, không còn mặc quần bò cùng áo T-shirt trắng đơn giản, mà đổi lại là bộ quàn áo công sở, dáng người uyển chuyển của cô đứng tại chỗ. Đặc biệt là cặp chân thon dài mà thẳng tắp kia, mảnh mai, bóng loáng không dấu vết...

Rất dễ dàng, có thể khiến cho đàn ông mơ màng.

Xem ra, cô bé của anh thật sự trổ mã thành một thiếu nữ rồi.

Mà đáng tiếc là, Sở Đông Ly cũng mất hết quyền lợi có thể quang minh chính đại ở bên cạnh bảo vệ cô.

"Anh Đông Ly!" Cố Niệm Hề khẽ gọi một tiếng, sau đó chủ động tiến lên.

Nhưng mà, chỉ lúc chào anh, cô mới dảm ngẩng đầu lên nhìn anh. Sau đó, cô đều nhìn mình chằm chằm giày cao gót.

Bộ dạng ảo não, giống như đứa bé làm sai chuyện, chờ đợi trách phạt.

"..."

Mà thấy phản ứng của cô, Sở Đông Ly, cũng chỉ bất đắc dĩ cười.

Nhưng so sánh với nụ cười lúc trước của anh, lúc này đây lại nhiều hơn một phần chân thật...

"Sở thư ký sớm quen biết Niệm Hề?" Đàm Kiến Thiên đứng gần đấy, ông đương nhiên phát giác được không khí không bình thường giữa hai người.

"Vâng, tôi cùng nhóc con này từ nhỏ chính là hàng xóm, khi còn bé chuyện cô thích nhất, chính là đến nhà tôi ăn chực!" Bị âm thanh Đàm Kiến Thiên cắt đứt, tất cả tâm tình trong con ngươi Sở Đông Ly, đều hễ quét là sạch. Giờ phút này, trên mặt của anh lại là nụ cười bịt kín một tầng sương mù.

Thấy được, lại cân nhắc không rõ...

"Con..."

Nhìn Sở Đông Ly cùng Đàm Kiến Thiên đối thoại, Cố Niệm Hề còn muốn nói gì đó. Bởi vì, cô sợ hãi chuyện vừa rồi, sẽ bị người khác hiểu lầm thành cái gì.

Nhưng không nghĩ tới, khi Cố Niệm Hề mở miệng nói chuyện, eo của cô đột nhiên bị một đôi bàn tay giữ lại.

Chỉ chốc lát sau, cô rơi vào vòm ngược ấm nóng quen thuộc.

"Thì ra là, Sở thư ký cùng vợ của tôi từ nhỏ là hàng xóm, Đàm mỗ thật muốn cảm ơn ngài chiếu cố cô nhiều năm như vậy, mới có thể để cho tôi cưới cô vợ duyên dáng xinh đẹp..."

Cố Niệm Hề nghiêng đầu đã thấy, Đàm Dật Trạch đang ôm mình trong ngực, khóe miệng tươi cười nói chuyện với Sở Đông Ly. Mà tay của anh, cũng vươn ra bắt tay cùng Sở Đông Ly.

Lúc nói lời này, thần thái Đàm Dật Trạch cực kỳ ôn nhu. Mà khóe miệng Sở Đông Ly, cũng mỉm cười. Nhưng không khí này, lại rất quỷ dị...

"Tham mưu trưởng Đàm, thật vui mừng chúng ta lại gặp mặt!" Sở Đông Ly không nhận lời nói Đàm Dật Trạch, chỉ ôn hòa nói một câu như vậy.

"Tôi cũng rất vui mừng được gặp lại anh, Sở thư ký!" thần thái anh lạnh nhạt.

Nhưng lúc này Cố Niệm Hề mới chú ý tới, trên người Đàm Dật Trạch mặc một bộ áo sơ mi đơn bạc. Anh tới, dình như có chút vội vàng, một đầu tóc đen, cũng có chút lộn xộn.

Nhưng mà, trên mặt anh vẫn ôn nhu văn nhã thâm trầm, làm cho người ta ngăn không được rung động...

Trong nháy mắt, Cố Niệm Hề nhìn anh, có chút thất thần.

Mà một màn này, vừa vặn rơi vào trong mắt Sở Đông Ly đang đứng đối diện.

Một khắc kia, tất cả hào quang trong đôi mắt anh, biến mất hầu như không còn...

"Tiểu Trạch cũng đến, vậy chúng ta đi ăn cơm trước."

Cách đó không xa, âm thanh Đàm Kiến Thiên truyền đến.

Bữa tiệc, một cách tự nhiên bắt đầu.

"Ơ, trong nhà như thế nào náo nhiệt như vậy?" Thư Lạc Tâm mang theo Hoắc Tư Vũ lúc xuống lầu mới nhìn thấy, trên bàn ăn xuất hiện vài người vốn không nên xuất hiện trên bàn cơm.

Lúc này, giọng nói bà ta rõ ràng có chút lãnh.

Mà Hoắc Tư Vũ khi nhìn thấy Sở Đông Ly có chút ngây ngốc.

Sở Đông Ly?!

Anh ta, tại sao xuất hiện ở đây?

Không phải không thừa nhận, giờ khắc này Hoắc Tư Vũ cũng bắt đầu luống cuống!

______________Hết_____________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.