Khi Tô Tiêu Thất trở về nhà, Lý Thiết Trụ đã đến nhà họ Tô trước một bước.
Hắn ta xông tới trước mặt Từ Hồng Hà, nói
“Mẹ, Tiểu Mai và con đã thành chuyện tốt.”
Từ Hồng Hà đầu óc mơ hồ, mở miệng mắng chửi: “Lý Thiết Trụ, cậu nhét cà trong miệng à? Goiij ai là mẹ vậy, cũng không đi tiểu rồi xem lại cái đức hạnh của mình đi à.”
Lý Thiết Trụ vốn là một tên lưu manh, miệng lại kêu to: “Thím à, thím cho rằng Tô Mai nhà thím là thứ tốt lành sao? Chẳng qua cũng chỉ là giày cũ người khác dùng qua. Còn tôi dù gì cũng là trai tân.”
“Tôi cũng không ghét cô ấy. Tìm đâu được con rể như tôi?”
Từ Hồng Hà tức giận đến mức suýt ngất.
Bà ta vươn tay bịt miệng hắn ta lạ, hạ giọng: “Lý Thiết Trụ, cậu muốn phá huỷ Tô Mai của tôi? Tôi vất vả nuôi nó như vậy, sao có thể để cho cái thứ thối tha như cậu hủy hoại?”
“Nếu cậu còn tiếp tục nói nhảm, tôi liều mạng với cậu.”
Tô Mai hồn bay phách lạc chạy về.
Nhìn thấy Lý Thiết Trụ ở nhà, tức giận trong lòng lại càng không có chỗ phátt ra.
Cô ta bước đến đánh Lý Thiết Trụ, khàn giọng kêu khóc: “Anh cút ra cho tôi.”
“Anh là cái loại gì mà cũng dám vào nhà tôi.”
Lý Thiết Trụ bị bộ dáng liều mạng của Tô Mai trấn tĩnh lại, thầm nói lúc này cũng không vội.
Hắn ta đẩy tay Từ Hồng Hà ra, nhìn khuôn mặt đau khổ muốn chết của Tô Mai, khịt mũi một cái vẻ mặt tươi cười.
“Tiểu Mai. Tôi không chê cô, tôi sẽ đối xử tốt với cô.”
Tô Mai suýt thì phun ra một ngụm máu.
Cô ta cầm chổi đánh hắn ta, gào thét: “Cút đi.”
“Tôi đi, tôi đi là được chứ gì.” Lý Thiết Trụ giậm chân, chạy ra ngoài.
Động tĩnh của nhà họ Tô bên này cuối cùng cũng quấy rầy đến dân làng.
Mọi người đều rất tò mò, nhà họ Tô lại xảy ra chuyện gì vậy? Mấy ngày nay đều là nội dung trong câu chuyện trà dư hậu tửu của mọi người.
Tin tức trong thôn, cũng là gia đình Tô Kiến Minh đóng góp.
Tô Tiêu Thất không để ý động tĩnh ở đây, đi theo Chiến Bắc Hành tới cửa phòng bọn họ.
Triệu Viễn cũng không quay lại.
Tô Tiêu Thất đoán rằng anh ta chắc chắn đã quay lại thị trấn.
Chiến Bắc Hành đi vào phòng, Tô Tiêu Thất nhanh chóng chen vào qua khe cửa.
Cô cười khúc khích: “Em có chuyện muốn nói với anh.”
Chiến Bắc Hành tỏ vẻ bất lực.
Anh đánh bạo tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Tô Tiêu Thất, đầu ngón tay và lòng bàn tay anh đều có những vết chai mỏng.