Đến khi được thả ra khỏi tù, đã là bốn mươi tám năm sau.
Chiến Bắc Hành tóc bạc trắng, lưng còng bước ra khỏi nhà tù thì bị một chiếc xe đâm chết.
Bị đâm nát bét.
Mới ra tù, mắt anh lại hơi kém, không biết cách qua đường đầy vạch kẻ dành cho người đi bộ.
Anh chàng đẹp trai có sức lực kinh người, nhưng kết cục lại thê thảm như vậy.
Điều này khiến Tô Tiểu Thất sao có thể không đau lòng?
Ôm lấy phần eo hơi đau, cô vội đẩy Chiến Bắc Hành bên cạnh, “Chiến Bắc Hành, dậy đi.”
Chiến Bắc Hành mở mắt, máu đỏ trong mắt đã lui xuống.
“Tô Tiểu Thất, tôi...”
“Bây giờ không phải lúc nói về điều này. Chúng ta mau chạy đi, lát nữa có người đến bắt gian.”
“Đến lúc đó, anh ngồi tù còn tôi bị diễu phố.” Tô Tiểu Thất nhanh chóng mặc quần áo.
“Anh ăn cơm tù, tôi mang tiếng xấu.”
Đôi mắt Chiến Bắc Hành tối lại, nhớ đến sự kích động không thể kiểm soát của mình. Ngậm miệng không nói, vội vàng mặc quần áo.
Phía trước có tiếng người nói chuyện truyền đến.
Ngôi nhà mà hai người đang ở là nhà cũ của nhà họ Tô. Ba của Tô Tiểu Thất, Tô Kiến Minh, làm trưởng phòng bảo vệ tại nhà máy thép, được phân cho một căn nhà nhỏ rộng 70 mét vuông.
Cả nhà mới chuyển đến đây được vài tháng.
Vài ngày trước, nhà họ Tô mới về làng, ở trong nhà cũ.
Tô Tiểu Thất nhét hết chăn trên giường vào chiếc rương gỗ bên cạnh, tiện tay treo ổ khóa lại.
Tiếng khóc lóc của Tô Mai truyền đến.
“Chị con nói đi bắt ếch về ăn, đến bờ sông thì bảo đau bụng về đi vệ sinh, con tìm mãi không thấy chị ấy đâu.”
“Có khi nào về ngủ rồi không?”
“Đúng rồi, Tô Mai. Chắc Tiểu Thất ở nhà.”
Tô Mai do dự nói: “Bác gái, cháu sợ tối. Bác mở cửa cho cháu xem được không ạ?”
Nhưng trong lòng cô ta lại thầm nghĩ: Tô Tiểu Thất, đồ không biết xấu hổ, dám quyến rũ anh Triệu Viễn của tôi.
Hôm nay tôi sẽ cho cô thân bại danh liệt, mang tiếng xấu đi diễu phố.
Tô Tiểu Thất hai mươi tuổi, lông mày và đôi mắt tinh tế như tranh vẽ, làn da trắng mịn, dáng người cao ráo, tinh xảo duyên dáng, ánh mắt đẹp hút hồn.
Mỗi lần Tô Mai nhìn thấy cô, cô ta đều muốn cào nát mặt cô. Hạt giống ghen tị nảy mầm trong lòng cô ta.
Bác gái cầm đèn pin cười nói: “Các cô gái nhỏ các cháu nhát gan quá, cho bác hai hào, bác có thể ngủ một giấc ở nghĩa địa.”