Tô Tiêu Thất không nhịn được ngoáy ngoáy lỗ tai, phiền nhất là cái loại đàn ông ra vẻ đạo mạo như Triệu Viễn này.
“Anh là ai? Nơi này có phần của anh nói chuyện sao? Một tháng tôi có 25 tệ, chi cho nhà dùng 10 tệ còn chưa đủ sao?”
Tô Tiêu Thất khinh bỉ nhướng mày: “Anh không công bằng được, vậy thì cũng đừng phun phân.”
Triệu Viễn nhìn mặt đầy vẻ tiểu nhân đắc chí sao có thể so với Bắc Chiến Hành chân dài được.
Chiến Bắc Hành nắm chặt quả đấm, anh có cảm giác bất lực. Không có bất kỳ lập trường nào để nói chuyện cho Tô Tiêu Thất.
Triệu Viễn nào đã từng bị Tô Tiêu Thất làm cho mất mặt như vậy, trong lòng còn nghĩ Tô Mai dịu dàng hiểu ý người mới tốt.
Tô Tiểu Thất như con nhím này, đưa về nhà cũng phải gà bay chó sủa.
Tô Kiến Minh tức đập bàn đứng dậy.
“Tô Tiêu Thất, mày đừng ở cái nhà này nữa cút đi cho ông.”
Tô Tiêu Thất không hề tỏ ra yếu thế, cô đứng dậy trong mắt mang theo cái rét lạnh rùng mình.
“Ông tưởng là tôi muốn ở lắm sao? Ông trả tiền cho tôi, tôi lập tức dời đi.”
“Mày là đồ bất hiếu không biết nghe lời.” Tô Kiến Minh giận dữ nổi gân xanh, giơ tay lên muốn đánh Tô Tiêu Thất.
Từ Hồng Hà trong lòng kích động, hận không thể để Tô Kiến Minh đánh chết Tô Tiêu Thất.
Ánh mắt Tô Tiêu Thất trong trẻo lạnh lùng: “Tôi không vâng lời bất hiếu cũng là do di truyền. Không phải ông cũng đi tới công xã tố cáo bà nội phong kiến mê tín sao?”
“Sao đến chỗ này của ông thì lại là vì đại nghĩa không quản người thân rồi?”
Tô Tiêu Thất không muốn phí lời, cô muốn lấy tiền đưa Chiến Bắc Hành đi tìm bà nội cô.
“Tốt nhất là bây giờ các người đưa tiền cho tôi, tôi không tin các người không có tiền. Một nhà bốn miệng ăn đều đi làm, tất cả đều là người kiếm tiền. Nói không có tiền thì chả có tin, trừ phi có người ăn cây táo rào cây sung.”
Tô Tiêu Thất nói những lời này nhằm nhắm thẳng vào Từ Hồng Hà.
Bà ta mỗi tháng đều lấy tiền trợ cấp cho nhà mẹ đẻ, nhưng đều là lén lút, bình thường ra vẻ bên ngoài lại làm rất tốt.
Nhà mẹ đẻ Từ Hồng Hà cách đây sáu mươi bảy mươi dặm.
Cứ hai tháng lại có người của nhà họ Từ tới đưa chút rau dại khô, nhân cơ hội cầm mười tệ, hai mươi tệ về.
Còn phải lấy thêm mì gạo lương thực và vải vóc.
Ngày xưa, nguyên thân coi trọng tình thân nên không để ý.
Tô Tiêu Thất tới rồi đương nhiên là phải khác, tôi chính là tôi.