“Tô Mai, cô chỉ cho phép mình học tập tiến bộ sao? Dù sao tôi cũng làm ở cung tiêu xã. Tôi không cần tiến bộ sao? Nếu cô không muốn thì ngày mai tôi sẽ đi một mình. “
Nói xong, Tô Tiêu Thất đẩy cô ta ra, mở cửa như một con gà trống kiêu hãnh.
“Không. Tất nhiên em hy vọng chúng ta có thể cùng nhau tiến bộ.”
“Vậy cô còn nói nhảm nhiều như vậy.” Tô Tiêu Thất bĩu môi.
Tô Mai tức giận đến suýt chút nữa nổ tung tại chỗ.
Sau bữa tối.
Tô Tiêu Thất lặng lẽ đi tới cửa phòng Chiến Bắc Hành, lén lút nhìn anh mấy lần.
Triệu Viễn mở cửa, tưởng rằng Tô Tiêu Thất tới gặp mình.
Anh ta thầm vui mừng, người phụ nữ mê trai này vẫn không thể rời khỏi anh tat, anh ta lập tức lạnh mặt, bắt đầu giảng đạo:
“Tiêu Thất. Nghe nói cô và Tô Mai đã hòa giải rồi? Hai chị em nên bao dung lẫn nhau đi. Cô nên nghe lời trả lại tiền và thành thật xin lỗi mẹ cô, thì tôi sẽ tha thứ cho hành vi ích kỷ của cô lần này. “
Ánh mắt Tô Tiêu Thất hướng về Chiến Bắc Hành.
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh, ánh mắt không kiêng nể gì nhìn một vòng mới thu hồi lại.
Cô như cười như không nhìn chằm chằm Triệu Viễn.
Đồ chó không biết xấu hổ.
“Triệu Viễn, có người nói anh cùng Tô Mai ở rừng cây nhỏ...”
“Nói nhảm, không có chuyện đó.” Triệu Viễn cả kinh, phủ nhận.
Tô Tiêu Thất nhàn nhạt cười nói: “Gặp được bà nội tôi rồi. Các người chưa gặp sao?”
Triệu Viễn bị hơi thở nặng nề của Tô Tiêu Thất dọa sợ.
Không biết lý do tại sao.
Anh ta cảm thấy Tô Tiêu Thất dường như có một đôi mắt có thể nhìn thấu vạn vật. Anh ta thở nhẹ: “Cô nói bà nội à, đã gặp rồi.”
“Vậy anh cho rằng, điều tôi muốn nói là gì?”
Triệu Viễn có chút thẹn quá hoá giận. Từ nhỏ tới lớn, anh ta đều được người ta nâng trong lòng bàn tay, vào bộ đội cũng theo bên cạnh Chiến Bắc Hành, chưa từng chịu quá nhiều khổ sở.
Hôm nay bị Tô Tiêu Thất nhìn với ánh mắt đó, anh ta liền cảm thấy không được tự nhiên.
“Tôi không cho là…dù sao thì, đừng nghe người trong thôn nói bậy bạ.”
“Dân làng nói gì về các người?” Tô Tiêu Thất nhướng mày, cười lạnh.
Khi cô quay lại, lại mỉm cười với Chiến Bắc Hành. Không tiếng động nói: “Sáng sớm ngày mai đi tìm bà nội.”
Chiến Bắc Hành gật đầu.
Quả đấm nắm chặt buông lỏng ra. Vừa rồi anh chỉ muốn xách Triệu Viễn ra ngoài quyền đấm cước đá.
Tô Tiêu Thất quay về phòng, thì bị Tô Mai thuyết phục đến bộ phận đại đội.
Đi được một đoạn ngắn.