Tô Tiêu Thất không ngẩng đầu lên đáp: “Không phải chỉ là hôn gián tiếp thôi sao? Đợi chúng cháu chính thức hôn nhau, bà nhất định sẽ không đau mắt hột nữa.”
Chiến Bắc Hành:... Đây là lời lẽ hổ báo gì vậy?
Bà đồng Tô mỉm cười, con nhóc này da mặt đủ dày. Nếu sau này gặp chuyện gì không vừa ý, chắc chắn sẽ nghĩ được rất thoáng.
Buổi chiều.
Tô Tiêu Thất cùng Bà đồng Tô đi nghỉ trưa trước.
Bà đồng Tô cũng chạy tới bảo Chiến Bắc Hành cùng đi nghỉ trưa. Nói rằng lát nữa châm cứu sẽ rất mệt.
Đây là lần đầu tiên Tô Tiêu Thất ngủ chung một giường với người khác, sau đó nằm xuống có chút bùi ngùi: “Sớm biết giường của bà nội thoải mái như vậy, trước kia cháu nên đến đây sống.”
Cô kiếp trước không biết cha mẹ mình ở đâu.
Là Lão Quỷ nhặt được cô, đem về nuôi cô lớn lên bằng sữa bột cùng cháo loãng.
Trong thâm tâm, Tô Tiêu Thất khát khao tình cảm gia đình.
Lần đầu tiên cô gặp bà đồng Tô liền có cảm giác quen thuộc không thể lý giải được.
Bà đồng Tô không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe suy nghĩ của cô, đưa tay vào trong chăn nắm lấy tay Tô Tiêu Thất bắt mạch.
“Haiz, đứa trẻ này. Bà chăm sóc thân thể cháu rất tốt, vậy mà mấy năm nay tại sao lại tự chuốc lấy phiền phức về mình như vậy?”
Phản ứng đầu tiên của Tô Tiêu Thất chính là do hành động thiếu đạo đức của Từ Hồng Hà mà ra.
“Bà nội, thân thể cháu yếu lắm sao?”
“Đừng nói chuyện.”
Giọng nói của Bà đồng Tô rất nghiêm khắc, Tô Tiêu Thất lập tức không dám mở miệng.
Một lát sau.
Bà mới buông tay ra, chậm rãi hỏi: “Tiêu Thất, có cái gì không thoải mái sao?”
Tô Tiêu Thất nghĩ đến tình trạng của mình nói: “Trong kì kinh nguyệt, dạ dày bị đau dữ dội.”
Đầu cũng đau như búa bổ, có khi bụng đau đến mức không thể rời giường.”
Bà đồng Tô im lặng cụp mắt xuống: “Cháu còn trong bụng mẹ đã mang theo căn bệnh này. Lúc trước mẹ cháu sinh cháu ra đã phải chịu nhiều khổ cực, khiến cháu không đủ khí huyết.”
Nghe nói từ trong bụng mẹ đã bị căn bệnh này, Tô Tiêu Thất trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Nhưng cô vẫn như cũ cố chấp cho rằng.
Quan hệ giữa cô và Từ Hồng Hà nhất định không thể phủi bỏ.
“Đừng sợ, có bà ở đây mọi thứ sẽ ổn thôi.” Bà đồng Tô vỗ vỗ tay Tô Tiêu Thất, nằm xuống nhắm mắt lại.
Sau khi nghỉ trưa xong.
Bà đồng Tô đi đến thư phòng, dùng một cái xẻng nhỏ lục lọi xung quanh.
Cuối cùng lấy ra một cái túi vải.
Bà nhỏ giọng nói với Chiến Bắc Hành: “Cháu đi ra cửa viện, xem thử có ai khả nghi không?”
“Vâng.”