Thanh niên tóc húi cua giơ tay lên muốn đánh Tô Tiêu Thất.
“Trương Tiểu Sơn, tôi vừa mới nhìn thấy cha của cậu đang ở trước cửa tiệm cơm quốc doanh, nhưng ba cậu vừa thấy tôi đã lập tức trốn vào bên trong.”
“Bị vị nữ đồng chí này nói mới nhớ ra.”
Vẻ mặt người lên tiếng đầy vẻ đồng tình nhìn về phía Trương Tiểu Sơn.
Trương Tiểu Sơn sắc mặt âm trầm, nhìn về phía Tô Tiêu Thất nói: “Sao cô lại biết được chuyện của nhà tôi?”
Tô Tiêu Thất hững hờ từ từ mở mắt, ánh mắt sâu thẳm bình tĩnh đảo qua cậu ta.
“Nhìn mặt cậu là tôi đã biết một người ba không yêu mẹ không thương, không cần đoán cũng biết.”
Mặt mấy người kia đều biến sắc.
Chỉ có người đàn ông lên tiếng đầu tiên, lại đeo kính mắt, đôi mắt như hạt ngọc chuyển động, nói: “Cô dám làm chuyện mê tín dị đoan, có phải là học cùng bà đồng Tô không?”
Tô Tiêu Thất cạn lời nói: “Con mắt nào của anh thấy tôi làm chuyện mê tín dị đoan vậy?”
“Tôi vừa nghe thấy xong, cô vừa mở miệng đã muốn mạng người rồi.”
Tô Tiêu Thất chậm rãi nhìn về phía anh ta: “Anh nghĩ tôi có bản lĩnh cai quản sinh tử của Diêm Vương sao?”
Cô nhẹ nhàng đảo qua mọi người.
Lập tức dừng lại trước khuôn mặt người trước mắt.
“Để tôi nói cho anh biết thế nào là mệnh?”
Cô nở một nụ cười yếu ớt, dung mạo vốn sinh đẹp lúc này lại giống như tiên tử rơi xuống trần gian.
Đẹp đến không gì tả nổi.
Tô Tiêu Thất lạnh nhạt nhìn kỹ người đàn ông đeo kính: “ Đó là khi anh có tuổi thơ khó khăn, quan hệ người thân trong nhà không tốt, thường hiềm khích với con cái, cuộc đời đen tối. Chuyện tốt không tới lượt, chuyện xấu bám vào thân.
Tiểu nhân âm thầm ám hại, rơi vào bẫy chật vật bất kham. Đường tiền tài lắm kẻ tiểu nhân, cho dù nhất thời đắc ý, cũng chỉ là dầu nóng tưới chảo.”
“Đáng nhẽ anh có thể bình an trải qua một đời, đáng tiếc anh lại vì tư lợi bản thân mà làm hại tính mạng người khác.”
“Những thứ thất đức tự ông trời sẽ thu phục.”
Tô Tiêu Thất nói khiến sắc mặt người đàn ông đeo kính xám xịt.
Người bên cạnh nghe xong hai chân run lên, nữ đồng chí này tuổi tác không lớn bao nhiêu nhưng so với Bà đồng Tô càng hung tàn hơn nhiều.
Chuyên nói những lời cứa vào tim người khác.
Đây chính là ôn thần ư?
Bên cạnh có người lắm miệng hỏi một câu: “Có thể có biện pháp hóa giải không?”
Tô Tiêu Thất yên lặng dời ánh mắt.
Cô lắc đầu một tiếng, chậm rãi mở miệng: “Mưu sự thành công hay thất bại, không bằng giữ vững sự khiêm tốn và sống ngay thẳng.”