Quấn Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 3: Chương 3: Bao nuôi




“Tân Hoành, chị muốn kết hôn.”

Tân Hoành cùng Điền Tĩnh coi như là bạn tốt hợp tác lâu năm rồi, nhưng tin tức này đối với cô mà nói, quá mức bất ngờ, trong lúc thời, Tân Hoành chỉ cầm đôi đũa, sững sờ nhìn cô, “Rất bất ngờ, cũng không có nghe chị nói đến.”

Điền Tĩnh tự giễu cười một tiếng, cầm ly rượu lên cho vào miệng, “Có cái gì mà bất ngờ? Chị đã 29 sắp 30 tuổi rồi, không nhân lúc này gả mình đi, về sau không có thị trường, chẳng lẽ lại tự nuôi mình giống như bây giờ sao? Nói không chừng sau này còn không nuôi nổi đấy. Em cũng biết, nghề này của chúng ta đấy, gánh nặng trí nhớ như vậy, em xem ông Tôn năm đó cũng tài hoa hơn người, nhưng qua tuổi trẻ tóc cũng rụng sạch, cuối cùng không phải bức bách mở công ty là thương nhân.”

Tân Hoành gật đầu một cái, cảm thấy cô nói rất có đạo lý.

Bên ngoài đều nói phụ nữ đi làm, cuối cùng không phải là thành bà chủ trong gia đình đã là quy luật rồi, thật ra thì bọn họ đâu có biết, nghề này của chúng ta đầy khó khăn, vất vả? Chị năm đó cũng tràn đầy khát vọng trong lồng ngực, nghĩ ở nơi này xông xáo trong một nhóm làm lên sự nghiệp, hôm nay rút lui, không phải bởi vì không có tình cảm, chỉ là vì mệt mỏi.”

Tân Hoành nghe, cảm thấy Điền Tĩnh càng nói càng sầu não.

“Người làm nghề tự do? Nghe qua nghề nghiệp tự tại cỡ nào? Người ngoài đâu có biết, nói tự do, thật ra lại không có chút nào tự do. Nhiều ngày vô danh mong đợi có thể lộ mặt, một khi lộ mặt, lại hoàn toàn không dừng lại được, có bao nhiêu việc thì phải nhận làm bấy nhiêu, một khi từ chối, người khác còn tưởng rằng em không làm. Tân Hoành, em số tốt, có một người đàn ông ở trước mặt giúp em chống lên một mảnh trời riêng, em mới có thể thực sự tự tại. Muốn công tác, ông Tôn lập tức sắp xếp cho em, mệt mỏi, tuyệt đối không có người dám tới làm phiền em.”

Điền Tĩnh vừa nói, vừa giơ ly rượu lên, đổ vào miệng. Tân Hoành thấy, đưa tay kéo cô, “Đừng uống nữa, nếu không làm, sau này cũng có chồng thương yêu, chỉ cần hưởng thụ thật tốt là được rồi.”

Điền Tĩnh nhìn bàn tay nhỏ bé mịn màng đang đặt lên tay mình, cũng không cãi lại, thuận theo đặt ly rượu xuống, nhìn Tân Hoành, khẽ mỉm cười, “Em không cần trách chị nhiều chuyện, No¬Judge( không phán xét ), chỉ muốn nói với em một câu, em rất giống chị, nếu năm đó không gặp được người đàn ông kia, qua vài năm, cũng sẽ giống hoàn cảnh hiện giờ của chị.”

Tân Hoành nghe, trái tim hơi đắng, ngoài miệng cười nhạt một tiếng, “Giống hoàn cảnh của chị là như thế nào? Từng bước từng bước đi tới vị trí ngày hôm nay, thành công rồi rút lui, rửa tay nấu canh, ít nhất khát vọng ban đầu cũng coi đã thỏa mãn.”

Điền Tĩnh nghe, cũng không trách cô nhiều lời. Trong lòng cô hiểu, Tân Hoành có thể nói là thiên phú dị bầm ( khả năng trời phú), bà ngoại cô, là giáo sư nổi tiếng về ngôn ngữ, sau khi chết vẫn đứng vững vàng giống như sao Thái Đẩu được mọi người kính trọng, tất cả nhân sĩ không ai không biết; bà ngoại Tân Hoành trước khi kết hôn là phiên dịch viên, Tân Hoành mười sáu tuổi liền được vào trường có danh tiếng, hai mươi tuổi thì tốt nghiệp. Thiên phú hơn người lại mang trong lòng khát vọng, nếu không gặp phải người đàn ông kia, không có bị người đàn ông đó cất giấu kỹ, Tân Hoành nhất định có thể men theo con đường mình muốn đi một đường lên tới đỉnh núi.

Tân Hoành thấy không khí có chút nặng nề, vội chuyển đề tài: “Được rồi, không nên nói nghiêm trọng như vậy, chị cũng sắp có chuyện vui, một lát chúng ta đi dạo phố, để cho đứa em gái này sắm cho chị ít đồ cưới.”

Điền Tĩnh hé mắt liếc cô, “Được, tiểu phú bà, nếu chị từ chối là bất kính, cũng coi là giúp đỡ xã hội rút ngắn chênh lệch giàu nghèo.”

Hai người cơm nước xong, tài xế đưa Tân Hoành cùng Điền Tĩnh đến Khuyết Thiên. Khuyết Thiên là trung tâm thương mại lớn nhất sa hoa nhất, không đâu bằng. Chớ nói đến người bình thường, ngay cả danh viện thục nữ bình thường, tùy tiện cũng không dám tới. Hai người đang di dạo hăng hái, lại đột nhiên nghe được một giọng nữ trong trẻo phía trước, “Ơ, quả nhiên người phụ nữ này được bao nuôi rồi, bắt đầu một bước lên mây.”

Tân Hoành nghe, thu hồi nụ cười, ngẩng đầu, liền thấy ở phía trước, toàn thân đắt tiền, Laurel.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.