Quấn Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 32: Chương 32: Cái gọi là phu diễn 3




Điền Tĩnh là người miền bắc, ánh mắt sang ngời, bên trong có hơi thở mạnh mẽ. Phòng rất lớn, chỉ có hai người bọn họ, lúc này, giọng Điền Tĩnh cực kỳ giống như đang tuyên đọc, như đang tuyên đọc một chân lý. Tân Hoành nghe xong, trong lòng không tự chủ được sinh ra kính nể. Không nên bởi vì sợ hãi mà phủ định ý muốn trong lòng. . . Trong lòng dâng lên cảm xúc mãnh liệt, cuối cùng lại hung hang áp chế xuống, chỉ miễn cưỡng nở nụ cười nhìn Điền Tĩnh, “Kết quả nhất định sẽ hoàn mỹ! Kết hôn a, đòi hỏi bản thân phải chuẩn bị tốt.”

Điền Tĩnh hí mắt cười với cô, hàm ý kéo dài. Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, bước vào là một người đàn ông mặc lễ phục màu đen, dáng người cao to, tướng mạo mặc dù không xuất sắc, nhưng toàn thân lại có khí chất tinh anh. Tân Hoành hiểu ra, nhìn anh ta khẽ cười nói, “Chúc mừng!”

Lúc này, Điền Tĩnh mới ở bên tai cô cười khách sáo, “Tân Hoành thật thông minh a! Bây giờ mới giới thiệu được, đây là Phương Tuấn, chú rể; đây là Tân Hoành, đồng nghiệp rất thân của em!”

Phương Tuấn gật đầu lẽ phép với Tân Hoành. Tân Hoành nói với anh ta, “Em còn có một vài việc, đi ra ngoài trước một lát, đúng lúc anh vào, chăm sóc thật tốt vợ của anh.”

Lại quay đầu mỉm cười với Điền Tĩnh, lúc này mới rời khỏi phòng, để cho hai người có không gian riêng nói chuyện. Phòng trang điểm của cô dâu ở tầng trên cùng của phòng Tổng Thống, phòng tiệc của khách ở tại tầng ba, sau khi Tân Hoành đi ra, muốn quay lại phòng tiệc đợi hôn lễ bắt đầu, vào thang máy đi xuống, nhưng tinh thần vẫn dừng lại ở lúc nói chuyện với Điền Tĩnh vừa rồi. Trong lòng có buồn khổ. Vì sao tất cả mọi người đều nhìn ra cô ngượng ngùng hả? Tang Nhuế nhìn ra được, được rồi, cô ấy vốn là chuyện gì cũng biết. . . Nhưng lại ngay cả Nghê Sênh, Điền Tĩnh, rõ rang cô không có nói qua điều gì với bọn họ, lại đều có thể nhìn ra hoàn cảnh của cô. . . Chẳng lẽ, chẳng lẽ cô thật sự không vừa ý như thế sao? Không vừa ý? Vậy cái gì mới vừa ý đây? Chẳng lẽ không có Dịch Tân là như ý sao? Bản thân lại bị cách nghĩ này làm cho hoảng sợ. không tự chủ được cô hung hăng lắc đầu. Không, không, không phải như thế!

“Đinh!”

Đúng lúc thang máy ngừng lại, cửa mở ra, cô không có nghĩ nhiều, liền bước chân ra ngoài. Bên ngoài thang máy có người, Tân Hoành nhìn thoáng qua bọn họ, không chú ý, lại chỉ nghe phía sau có giọng nói: “Tiểu thư, đây là tầng 8.”

Tân Hoành dừng bước lại, quay đầu, thấy số trên thang máy quả nhiền là 8, trong lòng càng thêm ảo não, phiền muộn, không nghĩ nhiều, chỉ tức giận mà quay lại thang máy. Lúc này cô mới chú ý tới, vừa rồi nhắc nhở cô là một người đàn ông mặc tây trang đen, cùng bạn là một người đàn ông giống như vậy, trong thang máy, cũng chỉ có ba người bọn họ. Tân Hoành lúc này mới tỉnh táo lại một chút, nghĩ tới vừa rồi, hai người này căn bản không ở trong thang máy lại gọi cô quay lại. Nhất thời cảm thấy hơi bất an, nhưng trong tích tắc cô hồi tỉnh ấy, chỉ cảm thấy có vật lạnh lẽo cứng rắn đặt ở bên hông, bên tai, là âm thanh uy hiếp đè thấp,

“Không được nhúc nhích!”

Tân Hoành thoáng khép mắt, liền nhìn thấy phía sau thắt lưng mình đã có một con dao găm sắc bén. Cô cảm thấy trầm xuống, đã thấy người đàn ông khác lại bấm số “3”, như vậy, thang máy lại tiếp tục đi xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.