Quấn Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 347: Chương 347: Chương 349: Tình cảm dây dưa (12)




Edit: TranGemy - ꓄ꋪꀎꌩệꈤ độꉓ ꆰꀎꌩềꈤ ꓄ạꀤ đꍟꈤ đàꈤ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ

Hạ Chiếm vừa rời khỏi không lâu thì lại có hai người tiến vào, đứng trước mặt Dịch Tân, sắc mặt bọn họ cung kính mà có vẻ không yên: “Tân thiếu, thật xin lỗi, Lạc Phong Lương đã xuất viện, trước mắt chúng ta vẫn chưa tìm được ba người nhà Lạc Tiểu Xuyên.”

Ánh mắt Dịch Tân hung ác, bàn tay vung lên khiến tài liệu trên bàn lập tức rơi xuống đất. Từng tập hồ sơ lần lượt rơi xuống, từng trang giấy rải rác đầy đất: “Tìm tiếp! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

Tay Dịch Tân nắm chặt thành nắm đấm, toàn thân tỏa ra sát khí hết sức căng thẳng.

“Vâng, Tân thiếu.” Hai người đó không dám nói nhiều, nhận lệnh rồi nhanh chóng rời khỏi. Dịch Tân nhắm mắt lại, hơi thở hết sức mạnh mẽ và nguy hiểm. Nguyên Thâm đứng bên cạnh cũng nín thở không dám nhiều lời.

Dịch Tân đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt như chim ưng lập tức nhìn thẳng vào Nguyên Thâm, lạnh giọng ra lệnh: “Nhanh chóng rút hết vốn ở công ty của nhà họ Thẩm, nhà họ Tân. Trong thời gian ngắn nhất tạo áp lực lên Tân Hạo, Thẩm Mục Vân, nhưng nhớ giữ lại cho họ một hơi, đừng để bọn họ chết sạch.”

Nguyên Thâm nghe thế thì rùng mình, cuống quít hỏi: “Tân thiếu, thiếu phu nhân đang ở trong tay nhà họ Thẩm ư?”

Con mắt đen tối của Dịch Tân đột nhiên nhíu lại: “Tôi không xác định được chuyện của Tân Hoành là do Lạc Tiểu Xuyên ghen tị hay là do Thẩm Ngôn sai bảo, nhưng chỉ cần là người liên quan đến cô ấy, tôi thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!”

Nguyên Thâm chấn động, gật đầu vâng dạ. Nói rồi lập tức rời khỏi phòng đi sắp xếp. Lúc này trong lòng anh ta càng thêm kính sợ Dịch Tân. Hóa ra, từ lâu trước đây người này đã có ý định trả thù cho Tân Hoành. Khi hợp tác với nhà họ Tân và nhà họ Thẩm, người này không hề tiếc tiền, rót một lượng tiền lớn vào công ty của bọn họ, đến bây giờ đã gần như chiếm được mạch máu của hai nhà, lúc này lại rút sạch trong một đêm.

Chẳng khác nào muốn khiến hai nhà Tân Thẩm xảy ra biến cố, tình trạng này đúng là vô cùng thê thảm. Dịch Tân đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống dưới qua cửa sổ, ở vị trí càng cao thì càng nhìn được xa, trong tầm mắt có thể thấy được cả thế giới đều là màu xám, sinh mệnh của con người chẳng khác nào con kiến. Vẻ mặt anh hết sức tàn nhẫn.

***

Biệt thự cạnh biển, gió biển hơi lạnh nhè nhẹ thổi.

Tân Hoành đóng cửa sổ lại, sắc mặt bình thản nhưng trong lòng lại hoang mang lo sợ. Bây giờ cô không biết phải làm gì.

Thẩm Ngôn dường như đã không còn là Thẩm Ngôn mà côn quen thuộc, chính là Thẩm Ngôn mà chỉ cần cô nói một câu không muốn thì sẽ cẩn thận buông tay cô ra. Trước đây, sự từ chối của cô luôn có tác dụng với anh ta, cũng vì Thẩm Ngôn không bao giờ cưỡng ép cô nên cô mới có thể giữ gìn được bản thân mình bao nhiêu năm như vậy, đương nhiên đó cũng là điều khiến cô vướng mắc.

Nhưng nếu sự cự tuyệt và bài xích của cô không có tác dụng thì cô phải làm gì bây giờ? Cô nghĩ đến đây thì trong lòng cảm thấy lạnh lẽo. Cô lại nghĩ đến Dịch Tân. Thẩm Ngôn của hiện tại khiến cô nghĩ đến Dịch Tân. Sự bá đạo không cho phép cô từ chối, áp lực khiến cô không thể trốn tránh, không rét mà run ấy còn nặng nề hơn cả Dịch Tân trước kia.

Trước kia, trong lòng cô không có người khác, cô chống cự với Dịch Tân chẳng qua là theo bản năng hay nói cách khác là vì tính cách của cô, nhưng thật ra trong đáy lòng đã có tâm lý chuẩn bị, đã lấy anh rồi thì làm sao có thể không có một chút tâm lý chuẩn bị nào? Cho nên, cô sợ Dịch Tân, nhưng vẫn có thể chấp nhận.

Còn bây giờ không giống thế. Bây giờ, cô đã gả cho Dịch Tân, cho dù bây giờ Thẩm Ngôn nói nhiều hơn nữa thì cô cũng chỉ biết rằng lúc đó hiểu lầm. Nhưng dù sao cũng đã bỏ lỡ, cô cũng không có ý định nối lại tình xưa, thậm chí còn có Dịch Tân ở đó, cô vẫn có phần bài xích khi gọi đây là tình cũ.

Cô không muốn, lại càng sợ hãi bởi vì cô không thể chấp nhận việc Thẩm Ngôn sử dụng thủ đoạn của Dịch Tân để ép buộc cô. Căn biệt thự được canh phòng nghiêm ngặt càng giống ở nhà họ Tân năm đó. Đáy lòng Tân Hoành càng suy sụp, buồn bã ngồi xuống ghế sofa.

Ngoài cửa có tiếng động, Thẩm Ngôn bước vào. Tân Hoành ngước mắt nhìn anh ta, cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Thẩm Ngôn cười khẽ bước về phía cô, lập tức ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay kéo vai cô vào trong lòng anh ta. Tân Hoành vội vàng đẩy anh ta ra, anh ta mím môi nhưng ánh mắt thì tối lại, nói vẻ bức bách: “Tiểu Nhị, anh không muốn khiến em đau khổ, em nhất định phải ép anh sao?”Trong lòng Tân Hoành rùng mình, sợ Thẩm Ngôn lại tiến thêm một bước nên vội vàng không vùng vẫy nữa. Trầm Ngôn rũ mắt nhìn cô đầy vẻ yêu chiều, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô. Trái tim Tân Hoành đột nhiên thót lên, khẩn trương như ngừng thở.

Thẩm Ngôn cảm nhận được cơ thể cứng nhắc của cô nhưng cũng chỉ cười nhạt cho qua. Lúc này trái tim Tân Hoành mới thoáng buông lỏng. Cô thấy vẫn còn may, dù sao Thẩm Ngôn cũng không phải Dịch Tân, nội tâm anh ta vẫn luôn dịu dàng.

Nếu là Dịch Tân, khi anh hôn cô mà cả người cô dám cứng ngắc đề phòng anh, anh nhất định sẽ tức giận, sẽ càng ôm hôn cô mãnh liệt hơn thậm chí nếu cô mà không đáp lại thì anh còn có thể tức giận mà cắn cô. Vốn cảm thấy anh rất vô lý, nhưng giờ lại nhớ tính cách ương ngạnh như một đứa trẻ của anh, lại dường như càng hi vọng anh có thể tìm thấy cô sớm hơn.

Tân Hoành cắn môi, Dịch Tân, anh mà còn không đến đây, em sẽ chạy trốn cùng Thẩm Ngôn đấy.

“Tiểu Nhị, đừng ở trước mặt anh mà nhớ đến Dịch Tân, nếu không anh sợ anh sẽ thay đổi ý định, ngay lập tức biến em thành của anh đấy.”

Bên tai đột nhiên vang lên một câu nói không nhanh không chậm của Thẩm Ngôn, toàn thân Tân Hoành đột nhiên rét lạnh, cứng đờ bất động. Thẩm Ngôn khẽ cười ôm chặt lấy cánh tay cô, giọng nói nhanh chóng quay trở lại nhẹ nhàng như thường, như thể mới giây trước anh ta không hề đanh giọng cảnh cáo cô. Ngón tay thon dài của anh ta động đậy mở cuốn album trong tay ra.

Có trời đất chứng giám, vừa rồi Tân Hoành căng thẳng nên đến giờ mới phát hiện Thẩm Ngôn cầm theo một cuốn album: “Tiểu Nhị, em xem tấm này, anh đang nhìn em.”

“Tấm này nữa, ánh mắt anh cũng dõi theo em.”

“Còn cả tấm này nữa.”

“…”

“Cô bé ngốc này, thế mà lại hiểu lầm là anh không thích em, khiến chúng ta phí công bỏ lỡ bao nhiêu thời gian tốt đẹp như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.