Edit: TranGemy - ꓄ꋪꀎꌩệꈤ độꉓ ꆰꀎꌩềꈤ ꓄ạꀤ đꍟꈤ đàꈤ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ
Thậm chí Tân Hoành còn không thấy rõ, chỉ thấy trước mắt nhoáng lên một cái, sau đó môi cô đã bị người đàn ông kia hung hăng chiếm lấy một cách điên cuồng và mạnh mẽ.
Bởi vì sợ hãi mà hai mắt mở lớn, theo bản năng giơ nắm đấm lên cố sống cố chết đẩy Thẩm Ngôn ra. Nhưng đôi mắt đỏ ngầu của Thẩm Ngôn vẫn nhìn cô chằm chằm, vừa lạnh lùng vừa giận dữ nhìn sự phẫn nộ và vùng vẫy của cô, đồng thời tay anh ta cũng tăng thêm sức lực.
Cơ thể Tân Hoành bị anh ta ôm chặt vào trong ngực, trong đôi mắt phiếm hồng của anh ta toàn là sự phẫn nộ và dục vọng chinh phục. Trong khoảng cách gần như vậy có thể nhìn thấy anh ta như một con dã thú đang theo dõi cô chằm chằm, hoàn toàn không có ý định buông tha và quyết không buông tay.
Trong lòng Tân Hoành vừa giận vừa hoảng và sợ hãi, cô đã là vợ người ta nên lúc này hiểu ngay phản ứng của Thẩm Ngôn, cô giận vì Thẩm Ngôn dùng sức mạnh với cô mà càng sợ chính mình không thể ngăn cản được nên nhất thời đầu óc trở nên hoảng loạn, trống rỗng như thế sắp ngất đi.
Cô dùng sức đẩy người đàn ông đang giam cầm mình nhưng không được, muốn tránh thoát khỏi sự khống chế đó cũng không được. Răng còn bị đầu lưỡi của người đó cạy mở, trong miệng toàn là hơi thở mà cô không hề quen thuộc, một mực xâm phạm làm càn trong miệng cô.
Tân Hoành cuống lên, hung hăng cắn mạnh xuống. Trong khoảnh khắc, đầu lưỡi trong khoang miệng toàn là mùi máu, khoảng cách gần như thế, thậm chí Tân Hoành còn không biết đây là máu của mình hay là của Thẩm Ngôn nữa. Nhưng Thẩm Ngôn có vẻ chưa tỉnh ra, vẫn bức hôn cô lúc mạnh lúc nhẹ, như thể muốn khắc cô vào xương tủy.
Vô ích. Vùng vẫy thế nào cũng không có tác dụng, cả người Tân Hoành trở nên nóng nảy như phát điên, cô định đưa tay đẩy mặt Thẩm Ngôn ra. Ánh mắt Thẩm Ngôn ánh lên, lập tức khống chế hai tay cô lại. Bởi vì sự phân tâm này, môi Tân Hoành thoáng được buông lỏng, cô nhân cơ hội này thét chói tai: “Thẩm Ngôn, anh là đồ khốn nạn!”
Thẩm Ngôn nghe thế thì khóe môi hiện lên sự nguy hiểm, trở nên đen tối, ngay sau đó anh ta bế Tân Hoành lên. Tân Hoành chỉ cảm thấy cơ thể hẫng một cái, trong lòng thì lạnh đi, thậm chí còn không sợ có khiến mình bị ngã xuống đất hay không, mà lập tức giơ tay đẩy mạnh Thẩm Ngôn.
Trong lúc không để ý, Thẩm Ngôn thoáng thả lỏng tay thiếu chút nữa làm Tân Hoành ngã xuống đất, trái tim thót lên vội vàng ôm chặt lấy cô vào lòng lần nữa. Tân Hoành cũng chẳng biết ơn anh ta, chỉ cố hết sức vùng vẫy: “Buông ra!”
“Anh buông ra!”…
Giờ khắc này, phản ứng cự tuyệt, kinh hoàng và phẫn nộ của Tân Hoành chỉ càng khiến Thẩm Ngôn mất đi lý trí. Vì sao chứ? Từ khi sinh ra cô đã là của anh ta, anh ta thương cô, bảo vệ cô thật cẩn thận. Nhưng cô thì sao? Lúc Dịch Tân động vào cô, cô có phát điên lên đẩy người đó ra như thế này không? Chắc chắn là không!
Thậm chí ở trước mặt người ngoài, hai người cũng chẳng dè dặt mà liếc mắt đưa tình như chốn không người, Thẩm Ngôn chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ mềm mại uyển chuyển của Tân Hoành hầu hạ dưới thân Dịch Tân là suy nghĩ ma quỷ trong lòng lại cắn nuốt anh ta đến thương tích đầy mình.
Là Dịch Tân, là Dịch Tân đã đoạt mất cô, người vốn dĩ thuộc về anh ta! Bây giờ anh ta chỉ cướp lại thứ thuộc về mình mà thôi! Nghĩ như thế nên Thẩm Ngôn đã hạ quyết tâm quyết không buông tha cho Tân Hoành. Không để ý đến sự vùng vẫy của cô, Thẩm Ngôn mạnh mẽ đặt Tân Hoành lên giường, cũng ngay lập tức đè thân thể cường tráng của mình lên cô.
Tân Hoành chỉ cảm thấy trên người có một cơ thể nóng bỏng dán lên, cả người cô càng thêm hoảng loạn. Lý trí hoàn toàn đã biến mất, giờ khắc này cô chỉ có thể thét chói tai theo bản năng, nhưng cũng không thể kìm hãm được sự kinh hoàng và sợ hãi trong lòng: “A! Thẩm Ngôn, anh buông ra!”
“Thẩm Ngôn, anh đừng như vậy, đừng để tôi hận anh cả đời này!”
“Thẩm Ngôn, tôi hận anh! Tôi sẽ hận anh cả đời này! Tôi nhất định sẽ hận anh cả đời!”
…
Tân Hoành hét khàn cả giọng, nhưng Thẩm Ngôn chỉ nghe chứ không dè dặt với cô như thời niên thiếu, lúc này anh ta thấy cô sợ hãi nhưng lại không dừng lại việc xâm phạm cô. Một bàn tay anh ta mạnh mẽ xé quần áo Tân Hoành, một tay kia nhanh chóng tháo dây lưng của chính mình.
Tân Hoành nghe thấy tiếng vải bị xé và tiếng kim loại vang lên thì cuối cùng tâm trí cũng hoàn toàn tan vỡ. Nước mắt cô chảy xuống, giọng nói nghẹn ngào, lúc này tiếng thét đã gần như chuyển thành cầu xin: “Thẩm Ngôn, tôi sẽ hận anh, anh đừng để tôi phải hận anh…”
Thẩm Ngôn nhìn thấy nước mắt của Tân Hoành thì ánh sáng trong mắt cũng như mềm ra, nhưng vẫn quyết liệt không hề có ý định buông tha. Anh ta cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên nước mắt trên mặt cô, bờ môi ấm áp dạo quanh mặt Tân Hoành.
Lúc này Tân Hoành đã dừng việc kháng cự. Không có sức lực, chỉ là phí công mà thôi, hơn nữa còn vì lúc này, sự bi thương trong lòng đã khiến cô hoàn toàn bất lực. Bên tai cô, Thẩm ngôn khàn giọng nói: “Đừng sợ, anh sẽ đối xử tốt với em, em biết anh sẽ yêu em cả đời này mà.”
Môi Thẩm Ngôn nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô, thở dài nói: “Anh đợi em lâu lắm rồi, 23 năm phải không? Tin anh đi, chỉ cần qua ngày hôm nay em dần biết được những điểm tốt của anh. Anh không so đo với quá khứ của em, bởi vì em còn chưa hiểu chuyện, anh sẽ tha thứ cho em. Sau này anh vẫn sẽ toàn tâm toàn ý với em. Tin anh nhé có được không?”
Thẩm Ngôn nói rồi bàn tay to lớn chậm rãi dời khỏi mông Tân Hoành, ngón tay nhẹ nhàng kéo quần cô ra. Tân Hoành im lặng, nước mắt càng chảy nhiều hơn. Cô nức nở nói: “Dịch Tân chưa từng đối xử với tôi như vậy.”
Động tác của Thẩm Ngôn lập tức cứng đờ. Hai mắt Tân Hoành như giăng đầy sương mờ nhìn anh ta: “Dịch Tân chưa từng đối xử với tôi như vậy, khi tôi ở cùng Dịch Tân, đều là tôi cam tâm tình nguyện, anh ấy chưa từng ép buộc tôi, anh không phải anh ấy, tôi sẽ không bao giờ yêu anh đâu!”
Khi Tân Hoành nói đến câu ‘tôi sẽ không bao giờ yêu anh đâu’, Thẩm Ngôn gần như có thể nghe thấy tiếng hàm răng cô cắn chặt. Ngay lúc đó, mắt anh ta không thể kiềm chế được sự mất mát và đau lòng, toàn thân cứng đờ.