Tân Hoành rất thất vọng, sau đó cuối cùng lại phải thuyết phục chính mình rằng cô là tù binh thì vẫn phải lùi một bước. Nếu không phải thế thì chẳng lẽ lại là cô đã quên mất thân phận của mình mà coi mình thật sự là bà chủ ở đây à?
Cô nhớ chỉ có lúc làm thiếu phu nhân ở nhà họ Dịch là khi cô có thể tùy ý thể hiện cảm xúc. Bây giờ vừa là tù binh vừa phải thuyết phục chính mình rằng bọn họ thích gọi tù binh là bà chủ nữa.
Tự nhủ trong lòng như vậy mới có thể khiến Tân Hoành có thể bình tĩnh lại. Mà Thẩm Ngôn lại không biết được uẩn khúc này nên chỉ coi như Tân Hoành đã nghĩ thông, vì thế trong lòng anh ta còn vui vẻ không ngừng. Tân Hoành xuống lầu, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì không khỏi kinh hãi.
Hôm nay, không khí trong nhà rõ ràng rất trang trọng, đồ trang trí trong nhà không hề khoa trương nhưng vẫn khiến người ta dễ dàng cảm thấy sự long trọng. Nhưng lại không thấy người làm đâu. Chỉ có Thẩm ngôn mỉm cười bước tới dắt tay cô.
Tân Hoành cảm thấy kỷ quái, khẽ cau mày nhưng cũng chỉ có thể đi theo anh ta vào phòng ăn. Đến khi nhìn thấy bánh ngọt trên bàn ăn thì cả người cô cứng đờ người. Thẩm Ngôn nói nhỏ bên tai cô: “Tiểu Nhị, sinh nhật vui vẻ.”
Nói rồi anh ta còn nhẹ nhàng hôn lên mí mắt cô. Tân Hoành hoàn toàn cứng ngắc, cô quên mất phải né tránh mà chỉ đứng bất động tại chỗ, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm bàn bánh ngọt, để mặc cho anh ta hôn. Hôm nay là sinh nhật cô. Sinh nhật của cô đã đến rồi… Vậy Dịch Tân phải làm thế nào?
Đã lâu như vậy mà vẫn không thấy cô, chắc Dịch Tân cũng sắp phát điên rồi đúng không? Cô không có ở đó, không biết anh sẽ làm ra chuyện gì đây?
Cô ở bên anh hai năm, mặc dù lúc đầu không được tự nhiên nhưng mỗi lần sinh nhật cô, anh đều rất quan tâm chuẩn bị trước. Thỉnh thoảng cô mà tỏ ra hơi mất bình tĩnh là anh sẽ nổi nóng. Nhưng bây giờ không chỉ mất bình tĩnh mà còn không thấy cô đâu luôn.
Cô còn chưa kịp giải thích với anh chuyện hiểu lầm sáng hôm đó, không phải cô không thương anh mà là do cô tắt máy và đã không thấy tin nhắn của anh. Sau đó thì bọn họ bị tách ra, Dịch Tân… Nghĩ đến đây, trái tim Tân Hoành như bị một bàn tay bóp chặt, đầu óc cô rối lên đột nhiên đưa tay đẩy Thẩm Ngôn ra rồi xoay người chạy ra cửa.
Nhưng vừa chạy được hai bước thì cánh tay đã bị túm chặt, sau đó bị Thẩm Ngôn kéo lại. Tân Hoành vùng vẫy muốn hất tay Thẩm Ngôn ra. Nhưng tay Thẩm Ngôn bóp mạnh như thể muốn bóp vỡ xương tay cô. Tân Hoành bị đau nên hung hăng quay đầu lại, gần như hét lên: “Anh buông tôi ra!”
Mặt Thẩm Ngôn tối lại, lúc này ánh mắt anh ta lạnh như băng, hoàn toàn không thấy sự cưng chiều dịu dàng chuẩn bị sinh nhật cho cô vừa rồi đâu, anh ta hơi nhíu mày nhìn cô chằm chằm vẻ nguy hiểm, trầm giọng nói: “Quay lại.”Lúc này Tân Hoành chỉ nghĩ đến Dịch Tân, không hề có ý định thỏa hiệp, cô nhìn Thẩm Ngôn như quân thù mà nói: “Anh buông ra!”
Hai người đối chọi rất gay gắt. Tự dưng Thẩm Ngôn lại bật cười, không nói gì nữa mà kéo Tân Hoành quay lại bàn ăn. Tân Hoành cuống lên, cô vùng vẫy muốn hất tay Thẩm Ngôn ra, nhưng Thẩm Ngôn của bây giờ đã không còn là chàng thiếu niên sẽ lập tức buông tay chỉ vì một cái nhíu mày khẽ của cô nữa.
Anh ta của ngày hôm nay cố chấp, nguy hiểm và tràn đầy ham muốn chiếm hữu khiến cô không rét mà run. Cô dùng hết sức lực cũng không thoát khỏi bàn tay anh ta đang túm chặt lấy cô. Tân Hoành lo lắng cắn răng khẽ hét lên: “Anh buông tôi ra! Tôi đã đi lâu như vậy, Dịch Tân chờ tôi lâu lắm rồi, tôi phải trở về!”
Thẩm Ngôn nghe thế thì đứng hình, anh ta xoay ngay người lại, giận dữ nhìn chằm chằm Tân Hoành bằng đôi mắt vằn tia máu. Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt như thể muốn ăn sạch cô, không rõ đó là vì thù hận hay là do ham muốn chiếm hữu, bởi vì tức giận nên giọng anh ta trở nên âm trầm khi hỏi cô: “Dịch Tân chờ em lâu lắm sao?”
Hơi thở tàn bạo và nguy hiểm mới xuất hiện của anh ta khiến Tân Hoành đột nhiên sửng sốt.
“Dịch Tân chờ em bao lâu rồi, hả, bảy ngày đúng không?” Thẩm Ngôn nhìn cô không chớp mắt, nở một nụ cười tàn nhẫn và châm chọc: “Vậy còn anh thì sao? Em có biết anh đã chờ em bao lâu không? Ba năm ư?”
Cả người Tân Hoành run lên, cô nhìn vào ánh mắt Thẩm Ngôn và vô thức lùi bước. Nhưng ngay sau đó anh ta lại khẽ gầm lên: “Không, không phải! Là hai mươi ba năm! Mặc dù em đã từng ở bên cạnh anh, nhưng cho tới bây giờ trong lòng em cũng chưa từng tình nguyện đến gần anh dù chỉ là một bước!”
Tân Hoành chỉ có thể đối mặt với cơn giận dữ của Thẩm Ngôn, trong phút chốc cô cảm thấy sự giận dữ và thù hận trong mình gần như thiêu rụi chính cô, nhưng ngay sau đó mọi thứ lại trở lên lạnh lẽo.
___
Trong nhà lớn của nhà họ Dịch, từ sau khi Tân Hoành rời đi, áp suất trong nhà luôn duy trì ở mức thấp. Nhất là ngày hôm nay, không khí trong nhà căng thẳng đến nỗi có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Y như dây cung bị kéo căng khiến ai nhìn cũng cảm thấy sợ hãi không biết có khi nào chỉ một giây sau, dây cung sẽ bị đứt phựt không.
Từ Nguyên Thâm đến quản gia và những người bên dưới, ai ai cũng cảm nhận được sự nguy hiểm, nhất là sau khi xảy ra chuyện ngày hôm qua.
Hôm qua, thực ra cũng chỉ có một cô giúp việc tám chuyện vài câu cùng với một người khác trong lúc dọn dẹp, thật ra cũng không phải chuyện gì không thể chấp nhận được nhưng ai bảo cô gái đó lại khi khoe khoang nhẫn cưới của mình với người khác cơ chứ: “Hôm qua là sinh nhật của tớ, anh ấy đã cầu hôn mình, nhìn đi, chính là cái này…”
Chết một nỗi là những lời này lại vừa vặn bị Dịch Tân nghe thấy. Một câu nói chẳng được mấy chứ nhưng đã ném thẳng hai quả mìn: Sinh nhật, cầu hôn…
Lúc này, bạo quân lập tức trở nên tàn bạo. Anh chỉ nói mấy câu mà khiến một cô gái mới giây trước còn đang chìm đắm trong bong bóng tình yêu màu hồng sợ đến lệ rơi đầy mặt, cả người run rẩy, thậm chí còn quỳ thẳng xuống đất cầu xin tha thứ. May mà lúc ấy có Phong Dương ở đó, Phong Dương đã làm bác sĩ nhiều năm nên có tinh thần chăm sóc cho người bị thương rất cao, anh ấy phải lên tiếng giúp đỡ thì Dịch Tân mới bỏ qua.
Nhưng từ lúc đó trở đi, mọi người lại càng dè dặt và cẩn thận. Ai mà chẳng biết không phải Dịch Tân đang khó chịu với một nữ giúp việc mà là đang khó chịu với chính mình! Dĩ nhiên sau đó sẽ càng đáng sợ hơn! Bởi vì bạn sẽ không biết được mục tiêu kế tiếp sẽ là ai!
Quản gia và Nguyên Thâm không hẹn mà cùng nhau đánh mắt về phía cửa phòng ngủ đóng chặt, ngay sau đó lại vô cùng ăn ý quay đi, liếc nhau một cái ngầm hiểu. Một ngày mà Tân Hoành chưa có tin tức thì Dịch Tân sẽ sống mà chẳng khác nào người chết, cũng có nghĩa là cuộc sống của những người khác sẽ ở trong cảnh dầu sôi lửa bỏng.