Quấn Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 369: Chương 369: Chương 371: Tình cảm dây dưa (33)




Edit: ❀♊ Tᶉ anᎶem¥ ♊ ❀ - ⋆꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ⋆

Tân Hoành không tự chủ được mà run lên, mắt cô nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên màn hình, mặc dù hình ảnh trên đó đã được chuyển sang tin tức khác. Ánh mắt Tân Hoành rất chăm chú nhìn lên màn hình, như thể đang xem rất chăm chú nhưng bây giờ cô lại hoàn toàn không biết bản tin đang nói đến cái gì.

Cô chỉ biết rằng nhà họ Tân, nhà họ Thẩm còn cả câu chuyện về cổ thần đều là chuyện của quá khứ rồi. Đúng vậy, đều đã qua rồi. Trong lòng cô tự dưng nghĩ đến tất cả thịnh vượng đã qua, cuối cùng chỉ còn lại sự thảm thương của người ở lại. Cố Viễn Chi sâu xa nhìn cô rồi hỏi: “Sao thế, không đành lòng à?”

Tân Hoành nghe thấy lời của ông thì như thể bị dọa mà bừng tỉnh, cả người cô run lên, chậm rãi quay đầu lại nhìn Cố Viễn Chi cười khổ: “Có phải là… Dịch Tân không?”

Cố Viễn Chi cười nhạt, ông không hề che giấu sự tán thưởng trong mắt: “Hành động của cậu ta đúng là nhanh, vừa điên cuồng đi tìm người, vừa tiến hành trả thù không chậm trễ.”

Cố Viễn Chi nói, sự cao thâm trong ánh mắt ông càng trở nên sâu sắc, ông cầm tách trà lên, nhấp khẽ một ngụm rồi chậm rãi mỉm cười: “Bây giờ thì chỉ còn lại Mạc Tương Đằng thôi.”

Ông vẫn nói sâu xa, nhưng Tân Hoành hoàn toàn không có đầu óc đâu mà suy nghĩ cho Mạc Tương Đằng, cô chỉ nghe ra… người kia tìm cô đến mức phát điên rồi. Vậy anh ta sẽ xảy ra chuyện gì… Trong lòng Tân Hoành mơ hồ đau đớn, cô nhìn Cố Viễn Chi, ánh mắt cũng như run lên: “Thẩm Ngôn…”

Ánh mắt Cố Viễn Chi sâu hút mà thông suốt, ông hỏi: “Cháu lo lắng cho cậu ta à?”

Tân Hoành không khỏi cắn môi, gật đầu. Cố Viễn Chi cười khẽ: “Cháu không hận cậu ta à? Cậu ta đã làm như thế với cháu mà cháu vẫn tha thứ cho cậu ta ư?”

Trong lòng Tân Hoành cảm thấy khó chịu, cô chậm rãi nhắm mắt một cái rồi hít sâu một hơi, bình thản nói: “Hận anh ta không buông tha cho cháu. Nhưng cháu không hy vọng anh ta xảy ra chuyện gì, cháu vẫn hy vọng anh ta có thể hạnh phúc.”

Cố Viễn Chi nhìn sâu vào mắt Tân Hoành, ánh mắt ông như thể nhìn thấu cô khi hỏi: “Thật ra thì cháu cũng yêu cậu ta, ít nhất là cũng có, đúng không?”Lời ông khiến đầu óc cô trở nên hỗn loạn. Như thể những thứ hỗn loạn này bị khóa kỹ trong một chiếc hộp, sau đó bị cô cất kín không thấy bóng dáng đâu, cô cũng gần như quên mất trong cuộc sống của cô đã từng có một chiếc hộp chứa đựng những sự tồn tại hỗn loạn như vậy. Những lời của Cố Viễn Chi như chiếc chìa khóa có thể tìm ra được xó xỉnh cô giấu chiếc hộp ấy rồi mở nó ra.

Sau đó, tất cả vương vấn, lộn xộn, thậm chí là đau lòng cứ như chui từ dưới đất lên quẩn quanh mãi trong đầu cô. Cô nhìn ông cụ trước mặt, không kiềm chế được mà để lộ sự thê lương trong lòng, cô chậm rãi gật đầu: “Vâng, đã từng yêu. Không biết bắt đầu từ bao giờ và khi nào thì kết thúc. Trong cuộc đời cháu, Thẩm Ngôn mãi mãi là một món nợ không rõ ràng.”

Ánh mắt Cố Viễn Chi hơi thay đổi: “Nếu đã từng yêu thì tại sao lại muốn kết thúc với cậu ta?”

Tân Hoành khổ sở lắc đầu: “Bởi vì không có được. Ít nhất là cháu cho rằng không có được. Cháu tưởng anh ta không thuộc về cháu. Ở nhà họ Tân có quá nhiều thứ không thuộc về cháu, nếu như cháu cứ nhớ nhung, đau khổ vì mỗi một món đồ thì cuộc sống của cháu sẽ không chịu nổi sự thất vọng đó. Cho nên cháu có thói quen là thứ gì không thuộc về cháu thì cháu cũng sẽ khiến mình không được thích nó. Vì vậy không biết từ khi nào việc bắt ép mình không được thích đã trở thành thói quen, đến bây giờ thậm chí cháu còn quên mất cháu đã từng thật sự thích anh ta chưa.”

Cố Viễn Chi nghe thế thì trong lòng cảm thấy vô cùng xúc động, đôi mắt sâu thẳm cũng từ từ dâng lên vẻ đau lòng và áy náy. Tân Hoành lại không nhìn ông, cô tự cười không biết làm thế nào: “Nhưng có một thứ cả đời này cháu cũng sẽ không quên.”

“Là cái gì?”

“Thẩm Ngôn là ân nhân của cháu. Nếu hai mươi năm sống trong bóng tối đó của cháu mà không có sự bảo vệ của anh ta thì chính cháu cũng không dám tưởng tượng bây giờ tình cảnh của cháu sẽ tuyệt vọng đến thế nào nữa.”

Cố Viễn Chi nghe thế thì cảm thấy rất bất ngờ.

Tân Hoành vừa nói lại vừa cười với vẻ mỉa mai: “Từ trước tới nay Tân Hạo không bao giờ bảo vệ cháu, trước nay Hạ Noãn Tâm luôn ức hiếp cháu, còn cả Tân Giác nữa, cô ta cấu kết với người cậu đáng khinh Hạ Tiểu Đông của cô ta gây rối cho cháu rất nhiều lần, còn cả Tần Lâm nữa. Hai mươi năm đầu đời của cháu thật sự là… hỗn loạn không chịu được! Nhưng cho tới giờ phút này nghĩ lại, cháu vẫn cảm thấy may mắn vì trong cuộc đời cháu đã từng có Thẩm Ngôn. Cho dù cháu đã từng không cho phép mình thích anh ta, thậm chí là bắt mình ghét anh ta, ghét anh ta thân thiết với Tân Giác, cho nên sau này cháu cũng ghét anh ta như một thói quen. Nhưng anh ta đã bảo vệ cháu tránh khỏi rất nhiều tai nạn là điều không thể phủ nhận. Bởi vì có anh ta nên cháu mới có thể bình yên vô sự đến ngày hôm nay. Cháu thật sự không dám tưởng tượng nếu không có Thẩm Ngôn thì người con gái Tân Hoành này sẽ tàn tạ đến mức nào.”

Tân Hoành chậm rãi nhìn về phía Cố Viễn Chi, kiên định nói: “Cho nên cháu không muốn Thẩm Ngôn xảy ra chuyện. Ông để cháu về gặp Dịch Tân đi có được không?”

***

Trong phòng làm việc rộng lớn, tấm rèm che cửa sổ vừa dày vừa nặng được kéo kín che chắn mọi kẽ hở khiến không một tia sáng nào có thể lọt vào. Điều đó khiến căn phòng vốn thoải mái trở nên âm u tiêu điều như bị mây đen che phủ, đầy vẻ nặng nề không biết một giây sau có sụp đổ hay không.

Có một người đàn ông ngồi sau chiếc bàn làm việc lớn trong phòng. Lúc này, anh như thể đã cạn kiệt sức lực, cuối cùng trở nên suy sụp, đôi mắt hơi nhắm lại, anh im lặng vùi mình trên ghế. Nhưng sự bình tĩnh đó chẳng chân thật chút nào, cứ như thể sự bình yên trước cơn bão. Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ: “Tân thiếu, đã bắt người tới rồi.”

Dịch Tân nghe thế thì đôi mắt như chim ưng đột nhiên mở ra. Cặp mắt đó còn đen tối hơn cả ánh sáng trong căn phòng này, không chỉ đen tối mà còn có cả sự cuồng loạn và sắc đỏ tươi như màu máu: “Đưa vào đây!”

Vào lúc cửa phòng mở ra, cuối cùng cũng có một chút ánh sáng yếu ớt chiếu lên người đàn ông tàn tạ đang bị đẩy vào, chính là Thẩm Ngôn. Nhưng khi ánh sáng chiếu vào hoàn toàn chiếu đến gương mặt của người đàn ông ngồi ở bàn làm việc thì hóa ra sắc mặt người này còn sa sút và chật vật hơn Thẩm Ngôn nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.