Quấn Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 371: Chương 371: Chương 373: Tình cảm dây dưa (35)




Edit: ❀♊ Tᶉ anᎶem¥ ♊ ❀ - ⋆꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ⋆

Dịch Tân đã luôn cho rằng anh có thể biến thành ma quỷ vì cô. Bởi vì chỉ cần cô trở về bên anh thì lúc nào anh cũng có thể được cứu rỗi. Anh vẫn cho rằng Tân Hoành là sự cứu rỗi của anh. Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ hoặc có thể nói là anh không ngờ rằng một người đã thành ma, cho dù không được cứu rỗi nhưng sao trong lòng vẫn đau như xé thế này?

Như thể người con gái này đã nắm trong tay nơi yếu ớt nhất trong tim anh, rồi ra sức xé nát máu thịt anh, chưa đến khi máu thịt anh tan nát rồi khô cằn mà chết đi thì cô không cam lòng. Nhưng anh thật sự không hiểu tại sao anh đã thành ma rồi mà vẫn còn tim, vẫn còn máu để mặc cho cô tàn phá?

Anh cúi đầu nhìn thẳng vào cô, giọng anh ngây ngốc như không hề có suy nghĩ gì, không phải chỉ là không có suy nghĩ mà còn như thể không có cả linh hồn, anh nghe thấy chính mình hỏi cô: “Em đang nói với anh cái gì thế?”

Vừa rồi, cô đã cẩn thận kiểm tra hơi thở của anh ra, vẫn may chưa đến mức cô không thể cứu vãn nổi.

“Nhìn anh đi.” Giọng nói của người đàn ông kia vẫn không có chút ưu tư nào. Tân Hoành nghe mà thấy đau lòng, cô nhìn Dịch Tân rồi chậm rãi đứng dậy, đi tới bên anh và chăm chú nhìn anh.

Tinh thần anh nhìn rất suy sụp, như thể đã uống rượu say mấy ngày nay, nhìn xanh xao như thể bị thương nhưng lại không biết là bị thương ở đâu. Trong lòng cô cảm thấy chua xót, cô đưa tay về phía mặt anh: “Dịch Tân…”

Cô vừa cất tiếng thì giọng đã trở nên nghẹn ngào. Nhưng lúc này gương mặt Dịch Tân vô cảm nhìn cô, thấy mắt cô đỏ lên, đôi môi cô hơi run rẩy. A, nhìn xem, đúng là có vẻ cô rất nhớ anh. Dịch Tân để bàn tay cô vuốt ve mặt anh, anh chợt cong môi nói với cô: “Tân Hoành, vừa rồi em nói gì với anh?”

Trong nụ cười của Dịch Tân toàn là sự tuyệt vọng và châm chọc, trong lòng Tân Hoành cảm thấy rùng mình. Cô vội vàng giải thích: “Anh đừng làm hại Thẩm Ngôn, anh ta không thể chết được, đó là do em nợ anh ta.”

“Em nợ anh ta cái gì?” Giọng Dịch Tân vô cùng lạnh lẽo và nguy hiểm, ánh mắt anh còn tuyệt vọng hơn cả trước khi gặp được Tân Hoành. Anh hỏi cô nhưng lại không để cho cô cơ hội nói chuyện, ngay sau đó lại chen vào tự hỏi tự trả lời: “Nợ anh ta nửa đời bầu bạn à?”

Tân Hoành nghe thế thì giật mình, mở to hai mắt không thể tin được nhìn Dịch Tân: “Anh đang nói gì thế?”

Cuối cùng Dịch Tân cũng dứt khoát gạt tay Tân Hoành ra, cuối cùng cũng không khống chế được sự ghen tỵ và căm hận nổi lên từ lúc nhìn thấy cô. Ghen tỵ, anh ghen tỵ đến phát điên, anh căm hận, anh hận cô không thương anh! Rốt cuộc anh phá lên cười điên loạn mà thê lương, anh vừa cười vừa nhìn cô luống cuống tay chân bằng đôi mắt ửng đỏ: “Anh nói, anh nhất định phải giết anh ta.”

Tân Hoành ngây ngẩn nhìn Dịch Tân, khoảnh khắc đó cô hoàn toàn bối rối. Nhưng Dịch Tân lại cực nhanh nhấc súng lên ngắm vào người đàn ông đang nằm hôn mê trên đất. Cả người Tân Hoành lạnh toát, sự sống chết ở trước mặt, cô xoay người chặn trước họng súng của Dịch Tân theo bản năng để ngăn cản Dịch Tân.

Hình ảnh Dịch Tân điên cuồng đầy hận thù như thế khiến cô hoàn toàn luống cuống tay chân. Cô nhìn về phía Dịch Tân, cầu khẩn: “Anh đừng giết anh ta, em xin anh đấy.”

Dịch Tân nhìn sắc mặt thê thảm của Tân Hoành, cô yếu ớt cầu xin khiến sự tuyệt vọng trong lòng anh càng trở nên điên cuồng. Ngón tay anh khẽ nhúc nhích lên nòng đạn. Con người cô trợn lên, sắc mặt càng thảm hại hơn. Anh từ từ di chuyển họng súng, từ trước đến nay anh vẫn không thể đối đầu với cô được.Nhưng ngay sau đó cô lại dùng thân thể mình để ngăn anh lại, thậm chí còn đặt tay lên tay anh, cô khổ sở cầu khẩn anh: “Dịch Tân, anh tha cho anh ta đi, anh ta có ơn đối với em, không có anh ta thì chưa chắc em đã sống được đến ngày hôm nay. Em không thể để anh ta chết được, anh ta mà chết thì em sẽ hối hận cả đời này.”

Hôm nay Tân Hoành mặc một chiếc váy lụa trắng tinh khôi, quần áo mà Cố Viễn Chi chuẩn bị cho cô đều theo phong cách công chúa kỳ quái. Kỳ quái là vì Tân Hoành không có hứng thú với phong cách công chúa này mà một ông cụ già đời như Cố Viễn Chi lại có. Nghe nói bộ váy trên người cô được thiết kế theo chủ đề: cô gái của biển xanh.

Tà váy nhẹ nhàng rủ xuống không lớn lắm, đây là chiếc váy không khoa trương nhất mà cô có thể mặc. Cho nên Tân Hoành mới chọn nó, nhưng cũng không phụ lòng chủ đề của nó, chiếc váy nhìn không quá đặc biệt nhưng khi mặc vào lại gợi lên cảm giác thê lương, một vẻ đẹp tiêu điều của sự mất đi. Người con gái của biển xanh, mất đi hoàng tử, mất đi tình yêu thì cũng mất đi chính mình.

Dịch Tân nhìn thật kỹ Tân Hoành của giờ phút này, cô luôn khiến anh mê đắm. Anh cũng muốn yêu thương cô cả đời, nhưng có vẻ như tình yêu trọn đời này của cô đã dành cho người khác rồi. Anh khẽ cười, lặp lại: “Cả đời ư?”

“Tân Hoành, em có biết cả đời là cái gì không?”

Trong lòng Tân Hoành đau đớn và hỗn loạn, cô chỉ có thể trợn to mắt nhìn về phía Dịch Tân. Vào khoảnh khắc này, nụ cười của anh đầy vẻ hiu quạnh: “Cả đời là lời cam kết anh dành cho em từ tận đáy lòng mỗi lần nghĩ đến em.”

“Nhưng em lại dành cả đời của em cho người khác mất rồi.”

Tân Hoành nghe thế thì rùng mình, cuối cùng cũng hiểu sự kỳ lạ ở đâu. Cô nhìn chằm chằm Dịch Tân, vội vàng lắc đầu, trịnh trọng và kiên định nói: “Không, không phải, không phải, em thề em không có!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.