Quấn Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 380: Chương 380: Chương 382: Tình yêu trở về (5.1)




Edit: TranGemy - ⋆dien dan ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ⋆

Người xưa có câu, vận đen đi qua, may mắn sẽ đến. Đầu tiên Tân Hoành tự dưng bị bắt cóc, sau đó lại xả thân cứu người mà bị thương, tai họa liên tiếp ập đến, rơi lên không ít mà đổ máu cũng rất nhiều, sau đó còn phải chịu đựng đau đớn hành hạ cả ngày lẫn đêm, cho nên thái độ của Tân Hoành đối với cuộc sống rất tiêu cực.

Nhưng cũng vì cô nằm trong bệnh viện mà có Dịch Tân chăm sóc bên cạnh nên cuối cùng cô cũng được hưởng thụ phúc lợi trước nay chưa từng có.

Người ta nói con bệnh mẹ đau. Nhưng ở trường hợp của Tân Hoành thì là vợ bệnh chồng đau. Ngày thường Dịch Tân là người ngang ngược phách lối bao nhiêu thì bây giờ ở trước giường bệnh của cô lại cúi đầu cụp tai bấy nhiêu, dáng vẻ tùy ý cô vênh mặt hất hàm sai khiến thật sự rất kiên nhẫn.

Dịch Tân không phải người không biết chăm sóc người khác, lúc anh kết hôn với Tân Hoành, cô mới có hai mươi tuổi, cho dù đã cố gắng không ít nhưng trong một số chuyện, cô thực sự vẫn còn là trẻ con. Khi đến với nhau, không thể nói là Dịch Tân không chăm sóc Tân Hoành tỉ mỉ.

Nhưng dù Dịch Tân chăm sóc thì vẫn không quên bổ sung thêm những điều khoản quân phiệt, tổng kết lại chính là ‘ba không’: Không cho ý kiến, không cho không chấp nhận, không cho được voi đòi tiên.



Vì vậy, dưới tình hình áp lực cao như vậy, trong ba năm qua, dù Dịch Tân đúng là một người chồng có trách nhiêm yêu thương, quan tâm Tân Hoành, đó là những gì anh phải làm và cũng là thứ cô nên có, nhưng Tân Hoành vẫn luôn tiếp nhận với thái độ như được ban thưởng, nơm nớp lo sợ, dè dặt, chỉ thiếu điều cảm kích rơi nước mắt, làm gì có chuyện được voi đòi tiên? Bực mình.

Nếu nhìn từ hai phía của vấn đề đối với vấn đề này thì cách yêu thương đó của Dịch Tân không phải là quan tâm một cách chân chính, cái gọi là yêu thương đó chỉ là sự tình nguyện từ một phía của anh mà thôi. Nhưng cũng may trên đời này còn việc tình nguyện từ một phía nhưng lại có thể mang hai người đến gần bên nhau. Càng tốt hơn là Dịch Tân và Tân Hoành chính là một trong số đó.

Từ khi Tân Hoành phải nằm trên giường bệnh, tất cả những điều khoản quân độc đoán đều tự sinh tự diệt, cách yêu thương của Dịch Tân thoáng chốc đã có thể tu thành chính quả.

Cả ngày Dịch Tân đều xoay quanh Tân Hoành, không chỉ ân cần hỏi han mà còn động tí lại có biểu cảm chỉ muốn thay cô chịu đau. Ban đầu Tân Hoành cũng rất cảm động, rất xấu hổ, mỗi lần đều âm thầm tự trách trong lòng: “Cũng tại cơ thể cô quá yếu ớt, một vết thương nho nhỏ mà mãi không khép miệng.”

Sau đó cô bắt đầu thay đổi cách an ủi anh. Cô không an ủi còn tốt, cô vừa an ủi, ánh mắt Dịch Tân sẽ hiện lên vẻ đau nhói rồi ôm lấy cô hôn loạn lên đến mức ánh mắt Tân Hoành trở nên mơ màng, Dịch Tân cũng rất kích động nhưng lại không thể làm gì, mỗi lần hai người đều rơi vào cảnh… củi khô mà không được cháy.

Nhưng đây chỉ là bắt đầu, trong lòng Tân Hoành vẫn còn hơi dè dặt, nơm nớp lo sợ chưa thể an lòng. Không bao lâu sau, cuối cùng Tân Hoành cũng lĩnh ngộ được tính chính xác của câu nói: Trong mỗi con người đều có một phần tà ác. Tân Hoành đã bắt đầu tìm ra tiềm năng gian ác của mình. Không nói đến tùy ý làm loạn, coi như là báo thù sự chèn ép của anh suốt ba năm qua, độc ác hơn là…Thường là vào lúc Dịch Tân đang kích động, cẩn thận ôm hôn cô, khi hôn say đắm đến mức mê loạn thì Tân Hoành đột nhiên kêu dừng. Nếu là bình thường mà Dịch Tân đang nhiệt tình lại bị dội cho một chậu nước lạnh như thế thì nhất định sẽ giận dữ, ánh mắt hung ác, sau đó sẽ đẩy cô xuống rồi mạnh mẽ ăn sạch cô, mặc kệ cô kêu ngừng lại!

Nhưng… Bây giờ, trên lưng cô bị thương nên không thể đẩy ngã. Trong lòng có giận dữ hơn nữa cũng chỉ có thể bỏ ngoài tai lời cô rồi hôn ác liệt hơn. Trong lòng Tân Hoành muốn gây chuyện nên dĩ nhiên sẽ không thuận theo anh mà đẩy anh ra rồi hừ hừ.

Cuối cùng Dịch Tân cũng kiêng kỵ vết thương của cô nên chỉ có thể thầm chửi thầm trong lòng rồi buông cô ra, cố gắng khống chế tâm tình và kiên nhẫn hỏi cô: “Sao thế?”

Lúc ấy trong lòng Tân Hoành sẽ sung sướng cười lớn, nhưng trên mặt lại uất uất ức ức cắn môi nói: “Em đói.”

Dịch Tân: “…”

Sau đó, Tân Hoành lại làm mặt đáng thương, nói cái gì mà em muốn ăn đồ anh nấu, phải là anh tự làm, bởi vì nếu là người khác làm thì em sẽ không đói. Nếu em không đói thì thân thể sẽ không được cung cấp đầy đủ dinh dưỡng. Thân thể không đủ dinh dưỡng thì vết thương sẽ chậm lành. Vết thương chậm lành thì… Anh biết rồi đấy…

…Vì vậy, vào lúc Dịch Tân đang nhiệt tình như lửa, trong đầu toàn là suy nghĩ cầm thú thì Tân Hoành lại khiêu khích anh một trận, không chỉ đẩy ra mà đến nhìn cũng không cho anh nhìn.

Mỗi lần Dịch Tân đều tức đến mức muốn giết người, mấy lần anh đã nghi ngờ là Tân Hoành cố ý, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt long lanh vô tội của cô thì anh lại lập tức chính nghĩa thuyết phục chính mình: Không đâu, Tân Hoành của anh nhất định là hiểu tâm tư của anh nhất, chắc chắn là cô đói thật mới không để cho anh đụng vào.

Ngay sau đó lại âm thầm tự trách: Đúng là chỉ biết thỏa mãn sự cầm thú của mình mà không quan tâm đến việc cô sẽ mệt. Vì vậy, Dịch Tân lại điên cuồng đi về làm đồ ăn cho cô.

Còn Tân Hoành thì ôm chăn cười đến mức mắt híp thành đường kẻ. Sau đó cô sẽ chờ Dịch Tân bận rộn rồi vội vàng trở lại trông cô, dĩ nhiên còn mang theo đồ ăn. Nhưng có thể thấy được người này gấp gáp đến mức nào, đồ mang đến cho cô nếu không sống thì sẽ cháy.

Sống thì cô có thể hiểu được, bởi vì anh vội. Nhưng mà cháy… Cô quệt miệng, dùng đũa chỉ chỉ, rõ ràng có ý bảo anh nhìn đi. Sắc mặt Dịch Tân đỏ lên: “Không có nhiều thời gian, nên để lửa to hết cỡ.”

Tân Hoành: “…”

Nếu bây giờ là trước kia, chỉ cần Dịch Tân tự mình nấu nướng cho cô thì đừng nói là cháy, cho dù có độc thì cô cũng sẽ không do dự ăn hết, sau đó còn ôm lấy cổ anh dịu dàng an ủi: “Không sao cả, ăn ngon lắm…”

Nhưng bây giờ thì đã khác rồi! Vào lúc này, Tân Hoành nhẹ nhàng để đũa xuống, đáng thương liếc nhìn anh, sau đó lắc đầu: “Em không ăn được, nhưng mà lãng phí thức ăn thì có vẻ không tốt…”

Dịch Tân nghe thế lập tức ngỏ ý: “Anh ăn giúp em.”

Vì vậy Tân Hoành cứ thế nở hoa trong lòng, nhìn Dịch Tân ăn hết đồ ăn cháy. Cuối cùng, cô còn làm ra vẻ buồn bã cảm khái: “Thật là, lại phải khỏi chậm mất một ngày rồi, đúng là đáng tiếc…”

Chỉ câu nói đã nhẹ nhàng chọc đúng vào chỗ đau của cầm thú. Lại phải khỏi chậm mất một ngày, đúng là thật đáng tiếc… Dịch Tân nắm chặt bàn tay. Bây giờ, vị trí của Dịch Tân và Tân Hoành đã đổi ngược lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.