Edit: TranGemy - ⋆dien dan ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ⋆
“Có chuyện gì?” Vừa ra khỏi căn phòng ngập tràn tội ác kia, Cố Viễn Chi đã thoắt cái trở về dáng vẻ trầm ổn, khó đoán như bình thường. Ông bình thản hỏi Dịch Tân.
Thật ra là chuyện gì thì ông cũng đã đoán được phần nào, chắc chắn là có liên quan đến Tân Hạo. Trên thực tế thì Dịch Tân còn chưa đủ tư cách để ảnh hưởng đến quyết định của ông, nếu như chỉ có mình Dịch Tân thì ông thậm chí còn không thèm nhận điện thoại. Nhưng mà ông lại không biết được liệu trong đó có bao gồm ý kiến của Tân Hành không nữa.
Dịch Tân cũng biết suy nghĩ này của ông, cho nên vừa mở miệng đã nói thẳng: “Nếu không phải là Tân Hành nhờ thì tôi cũng chẳng quấy rầy ông đâu.”
Cố Viễn Chi hơi nheo lại: “Con bé biết gì rồi?”
Dịch Tân cầm điện thoại bằng một tay, nghe thế thì xoay người, nhìn xuyên qua cửa kính cách âm ngăn giữa ban công và phòng ngủ, nhìn về phía cô gái đang mệt mỏi say ngủ trên giường, ánh mắt anh thoắt cái đã trở nên dịu dàng: “Bây giờ cô ấy còn chưa biết gì, cho nên tốt nhất là ông vĩnh viễn đừng để cho cô ấy biết.”
Cố Viễn Chi cười gằn: “Cậu định dạy tôi làm việc à?”
Dịch Tân cười khẽ: “Ông Cố, ông làm việc thì đương nhiên là tôi yên tâm rồi. Nhưng nói sao thì Tân Hành vẫn có tình cha con với Tân Hạo. Cho nên tôi vẫn phải lắm mồm một câu, không nên ép Tân Hạo đến đường cùng. Nếu thật sự đến mức chó cùng rứt giậu, ngộ nhỡ có chuyện gì truyền đến tai Tân Hành…”
Ánh mắt Cố Viễn Chi tối lại.
“Nói chung chung thế thôi. Tôi biết ông Cố làm việc luôn rất sạch sẽ gọn gàng, nhổ cỏ thì nhổ tận gốc. Nhưng đối với Tân Hạo… Nếu như ông còn muốn nhận Tân Hành thì không nên làm quá với Tân Hạo. Có lẽ ông sẽ không hiểu, cũng giống như ông sẽ không hiểu tại sao đến chết mà Du Tiểu Nghi vẫn không muốn rời bỏ Tân Hạo…”
Cố Viễn Chi giật mình.
“Đối mặt với chuyện của Tân Hạo, Tân Hành và Du Tiểu Nghi có phần giống nhau, bọn họ hận Tân Họa, nhưng nếu như Tân Hạo thực sự bị hủy hoại trong tay ông thì bọn họ cũng sẽ hận ông.” Dịch Tân nói đến đây thì dừng lại, khóe môi cong lên một nụ cười: “Nếu không thể nhổ cỏ tận gốc thì cứ để cho ông ta một đường sống đi, để cho ông ta còn có cơ hội kéo dài chút hơi tàn.”
“Ông hết giận, mà Tân Hành cũng có thể chấp nhận được, ông nói xem thế thì sao lại không làm chứ?”
Anh mắt Cố Viễn Chi đầy vẻ thâm thúy: “Sao con bé không tự mình đến nói với tôi?”
Dịch Tân cười khẽ: “Tôi lại không yên tâm để cho cô ấy tới, chưa nói đến ông, cả nhà Tân Hạo đều ở đó, chẳng khác nào quả bom hẹn giờ, ngộ nhỡ đến lúc đó không khống chế được tình hình mà xảy ra sự cố, tôi không tin ông có thể gánh nổi trách nhiệm này. Dĩ nhiên tôi cũng không cần ông phụ trách, chẳng qua tôi… đề phòng trước, muốn bảo vệ cô ấy cho tốt. Cho nên tôi mới truyền đạt lại ý của cô ấy.”
Dịch Tân lại đổi giọng mà nói: “Tôi cũng đang cho ông một cơ hội buông tay việc báo thù. Tân Hành… dù sao cô ấy cũng không giống chúng ta, cho dù cô ấy hận người mẹ kế đó, nhưng cũng chưa chắc có thể chấp nhận được thủ đoạn như thế của ông. Đến lúc đó, cô ấy thì không chịu nổi, mà ông lại không tiêu được tức giận, ông nói xem phải làm thế nào đây?”
“Cho nên ý của cậu là tôi nên cảm ơn cậu à?” Cố Viễn Chi hờ hững hỏi ngược lại.
Dịch Tân khẽ cong môi, ánh mắt đen như mực xuyên qua thủy tinh cách âm, dán vào gương mặt người phụ nữ trên giường, nghe lời của Cố Viễn Chi nhưng một lúc vẫn không trả lời. Hồi lâu sau anh mới sâu xa trả lời: “Có lẽ sau này ông sẽ càng cần cảm ơn tôi hơn đấy.”
Cố Viễn Chi nghe thế thì ngẩn ra, Dịch Tân lại bình thản nói: “Vậy đi, chúng ta gặp lại sau.”
Nói xong, Dịch Tân cứ thế cúp điện thoại. Cố Viễn Chi đứng im tại chỗ, ông nghĩ ông sẽ không hiểu sai ý anh, nếu sai thì cũng là do Dịch Tân cố tình lừa gạt ông. Dịch Tân nói sau này, tựa hồ như đang ám chỉ… Tân Hành.
Nếu như Cố Viễn Chi muốn nhận Tân Hành thì đúng là không thể dùng con bài Tân Hạo này, tình cha con của Tân Hạo và Tân Hành đã mong manh đến không thể mong manh hơn. Thật ra thì phương pháp tốt nhất lại chính là thông qua Dịch Tân.
Mặc dù Cố Viễn Chi là người có quan hệ máu mủ với Tân Hành, nhưng mà vấn đề là Dịch Tân lại nhanh hơn ông ba năm, đã sớm lừa được Tân Hành cả người lẫn tình, còn lừa gạt rất triệu để nữa. Chi nên đến bây giờ, Cố Viễn Chi muốn nhận cháu ngoại, cháu ngoại lại không hề tích cực gì cả, con đường tốt nhất của ông là phải tiếp cận thông qua người ngoài như Dịch Tân.
Mặc dù là một người ngoài, nhưng lúc này, Dịch Tân mới thật sự là người Tân Hành tin cậy nhất. Cố Viễn Chi cũng rất hiểu đạo lý này, nhưng ông làm sao có thể đi cầu cạnh Dịch Tân được chứ… Chưa nói đến chuyện ngay từ đầu, Dịch Tân đã có ý định muốn ngăn cản ông rất rõ ràng.
Bây giờ, sao bỗng nhiên lại vòng vo nói muốn giúp ông chứ? Cố Viễn Chi người khẽ híp mắt lại, hồi lâu mới đột nhiên bật cười: “Cố Khanh.”
Cố Khanh bước đến: “Ba.”
Cố Viễn Chi vẫn tươi tỉnh: “Đi, chúng ta quay lại xem Tân Hạo muốn trao đổi cái gì.”
Từ khi Tân Hành bị Thẩm Ngôn bắt đi, sau đó lại bị Cố Viễn Chi giấu, Dịch Tân tìm cô đến phát điên, anh còn cho rằng sẽ không tìm được cô, anh sẽ mất cô mãi mãi. Nhưng cuối cùng cô vẫn trở lại bên cạnh anh, còn dùng thân thể yếu ớt của mình để chặn nguy hiểm cho anh.
Sau lần này, cuối cùng anh mới dám tin rằng: Tân Hành thật sự yêu anh, cô sẽ không bỏ anh đi nữa.
Trước đây, để giữ cô lại, anh đã tước đoạt rất nhiều thứ của cô, tự do, vui vẻ, còn cả người thân. Anh cho mình một lý do chính đáng, nhưng nhìn lại, Tân Hành lại chứng minh cho anh thấy, tất cả những nỗi bất an và sợ hãi của anh đều là vô ích.
Cô cũng yêu anh, tình yêu của cô không cần dựa vào sự tước đoạt của anh để duy trì, mà sự tước đoạt đó của anh lại là không công bằng đối với cô. Cho nên, anh muốn trả lại cho cô từng thứ một, vui vẻ, tự do, còn cả người thân nữa.
Dịch Tân nhẹ nhàng trở về bên cạnh Tân Hành, nghiêng người nằm xuống, chăm chú nhìn cô ngủ, cứ như vậy một tay gối đầu, nghiêng người nhìn cô hồi lâu, cuối cùng anh cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô. Nhẹ nhàng nếm mút, ngay sau đó lại rời đi.
Lại thấy cô bỗng nhiên mở to mắt nhìn anh: “Anh sao thế?”
Dịch Tân thấy cô đột nhiên tỉnh lại thì giật mình, ngây ra một thoáng rồi bật cười: “Sao cái gì?”
Tân Hành khẽ cau mày: “Anh không vui à?”
Cô tỉnh rồi thì anh không cần khách khí nữa, anh giơ tay xoa mặt cô, cười nói: “Vui, vô cùng vui vẻ.”
Lời nói của anh chẳng đứng đắn gì cả, cô bất ngờ bắt lấy bàn tay càn rỡ của anh, an ổn nhìn anh: “Vậy sao anh cứ nhìn em thế?”
Dịch Tân nhíu mày: “Em tỉnh từ lúc nào?”
“Bị anh nhìn đến tỉnh.”
“…” Dịch Tân trầm ngâm: “Ừm, anh nhìn em chẳng qua là vì đang nghĩ xem có nên đánh thức em dậy hay không thôi.”
Khóe môi Tân Hành cong lên: “Không phải đã bàn bạc rồi sao? Tiền đặt cọc cũng đã trả đủ rồi còn gì.”
Dịch Tân lắc đầu: “Không phải đã nói là theo đợt à? Theo đợt thì lúc nào mà chẳng được.”
Tân Hành trợn mắt không cười nữa: “Theo đợt mà còn lúc nào cũng được? Anh cho người ta vay kiểu đấy thì ai mà chịu nổi?”
Dịch Tân nghiêm mặt, nói: “Bọn họ là bọn họ, còn ý anh theo đợt ở đây là tùy vào lúc anh có hứng cơ. Bây giờ chính là lúc đó.”
Tân Hành tố cáo: “Đây là một điều khoản độc đoán!”
“Điều khoản độc đoán là do em nói, cũng là do em đáp ứng!”Tân Hành kêu ‘a’ một tiếng, nằm vật ra giường, biểu tình trên mặt rất kiểu… thấy chết không sờn: “Vậy anh đến đi.”
Biểu tình “mười tám năm sau vẫn là hảo hán” của cô chọc anh cười thành tiếng, lập tức cúi xuống hôn lên môi cô. Nhưng anh lại chỉ mổ hai cái chứ không thật sự muốn thịt cô, rồi nói: “Tân Hành, vừa rồi anh đang nghĩ… Chúng ta đi tuần trăng mật đi.”
Tân Hành nghe thế thì sửng sốt: “Nghĩ ra đi đâu rồi à?”
Dịch Tân nhìn sâu vào mắt cô: “Ừ.”
“Đi đâu?”
“Xuỵt, đừng hỏi,” Dịch Tân cúi đầu, lại mổ mổ lên môi cô, dịu dàng nói: “Em đi rồi biết.”
“…”
Quả nhiên, ngày hôm sau Dịch Tân đã đưa Tân Hành đến sân bay, trong va li hầu như toàn là đồ của Tân Hành, Dịch Tân chỉ mang theo vào bộ quần áo ít ỏi. Cũng không đưa Nguyên Thâm đi cùng, Dịch Tân tự lái xe. Sau khi đậu xe vào bãi đỗ xe của sân bay, một tay anh kéo va li, một tay cầm tay Tân Hành đi vào sảnh lớn của sân bay.
Sau đó, anh vẫn nhất định không cho Tân Hành biết rốt cuộc thì họ đi đâu. Tân Hành thấy Dịch Tân cứ thần thần bí bí thì không nhịn được mà hỏi: “Anh định mang em đi bán à?”
Dịch Tân liếc cô: “Em nói gì?”
Tân Hành nửa đùa nửa thật gật đầu: “Nhất định là anh chê em khó nuôi quá, anh không chịu đựng được nữa… Vậy anh bán em đến chỗ nào giao thông thuận lợi một chút được không? Em còn dễ tìm được đường về.”
Cô vừa nói vừa bất đắc dĩ xòe tay ra: “Anh cũng biết đấy, nếu mà bán vào rừng sâu núi thẳm thì em có muốn chạy về cũng phải đi lâu lắm.”
Dịch Tân rất mắc cười, không nhịn được mà gõ nhẹ lên đầu cô: “Không bán em đâu. Em đúng là rất khó nuôi, gần đây lại cực kỳ càn quấy tùy hứng, đúng là sắp mài mòn hết sự nhẫn nại của anh rồi, nhưng mà anh vẫn tình nguyện nuôi. Hơn nữa, em còn nợ anh nhiều lắm, anh còn đang chờ thịt bồi thường đây, làm sao mà bán đi được?”
Tân Hành nghe thế thì gật đầu, bỗng nhiên nghiêng đầu cười khúc khích: “Đúng vậy, em cũng muốn bồi thường thịt, em cũng không phải là lo lắng đau, anh…” Cô vừa nói vừa nhón chân lên chạm vào mặt Dịch Tân, thấp giọng nói: “Sao mặt anh lại cau có thế làm gì?”
Dịch Tân nghe thế thì ngẩn ra, ngạc nhiên vì sự nhạy cảm của cô. Hôm nay đúng là tâm tình của anh không tốt lắm thật. Nhưng mà anh cho rằng anh đã giấu giếm không để ai thấy, không ngờ cô lại cảm nhận được.
Anh cười, giơ tay lên bắt lấy bàn tay của cô trên mặt mình, ánh mắt mờ ám: “Em muốn bồi thường thịt thì không tệ, nhưng mà người mỗi lần đều bỏ công sức là anh, em chỉ cần hưởng thụ thì dĩ nhiên là không cần lo lắng rồi.”
Tân Hành giật giật khóe môi: “… Đang ở nơi công cộng đấy.”
Dịch tân cười cười kéo tay cô xuống: “Nơi công cộng thì cũng là do em chọc cười anh.”
“Chọc cười…” Da mặt Tân Hành cũng co giật.
Dịch Tân cười rất đắc ý. Đến tận khi Tân Hành ngồi lên máy bay, nghe thấy trước khi cất cánh, tiếp viên hàng không thông báo qua radio thì cô mới biết cô sẽ tới thành phố Q. Cô hơi thất vọng, liếc nhìn Dịch Tân: “Ở đấy có cái gì hay mà đến?”
Dịch Tân ôm lấy vai cô, hôn chụt lên trán cô: “Đó là nơi chúng ta gặp nhau lần đầu, không thích à?”
Tân Hành thật thà gật đầu: “Đúng là không thích. Lúc đó em khó coi như thế, anh lại chật vật như vậy, sau đó càng tồi tệ hơn là em và anh lại gặp nhau vào lúc khốn cùng nhất, vậy mà lại không chê bai nhau, đúng là kỳ tích… Có điều, vấn đề quan trọng nhất là nơi đó cũng có rừng núi sâu thẳm, không phải anh định mang em đi bán thật đấy chứ?”
Dịch Tân cười đen tối, không lên tiếng nhưng bàn tay lại chậm rãi di chuyển đến hông cô, hàm ý ám chỉ quá rõ ràng khiến cả người Tân Hành run lên. Dịch Tân chợt dùng sức bóp mạnh một cái.
“Á!” Tân Hành kêu đau, trở tay định đánh anh. Dịch Tân lại bắt được nắm tay của cô nhanh như chớp, trong ánh mắt chăm chú của cô, anh nghiêng người hôn bên mép cô một cái: “Đây là dạy dỗ, sau này không được nói bậy bạ nữa!”
Tân Hành không đánh lại người nọ nên chỉ có thể hung dữ trừng mắt với anh. Dịch Tân thấy dáng vẻ đó của cô thì cười khẽ, buông cô ra hơi trầm ngâm: “Nhưng mà rừng sâu núi thẳng… Ừ, cái này đúng thật.”
Tân Hành nghẹn ngào: “Rừng sâu núi thẳm…”Cả đường Tân Hành đều nghĩ thành phố Q thì có rừng sâu núi thẳm cái gì? Phải biết rằng đó là một thành phố du lịch có tiếng, nếu ở đấy mà có rừng biển thì cũng đã được khai phá thành địa điểm du lịch rồi. Cô nghĩ Dịch Tân chắc hẳn sẽ không tầm thường như vậy, trăng mật mà lại đưa cô đến thành phố Q du lịch mấy ngày à?
Sau đó cô lại không nhịn được mà mặt dày nghĩ đến chuyện nếu thật sự khiến cô đi chơi mệt rồi thì chuyện kia trong chuyến trăng mật này phải làm sao bây giờ?
Dọc đường đi, cô nói bóng nói gió vài lần nhưng người nọ lại không hé răng lấy nửa chữ, cô tức giận không còn cách nào khác, bỗng dưng người nọ lại trở tay ôm chặt cô vào lòng, mạnh mẽ che kín ánh mắt cô: “Nào, ngủ một lát đi.”
Cô kéo kéo bàn tay anh che trên mặt mình nhưng không được, trước mắt tối đen, cô có thể nói cô không muốn ngủ không? Có người nào mà lại bắt buộc vợ đi ngủ thế không?
Trong lòng Tân Hành u oán, nhưng chiêu này của Dịch Tân lại thật sự có tác dụng, chỉ lát sau, Tân Hành cũng cảm thấy hơi mệt thật. Trước khi ngủ cô còn nghĩ, nếu sau này có con thì có thể để anh phụ trách việc dỗ bé con ngủ, đến lúc đó, nhất định là trăm trận trăm thắng. Ừm, chắc chắn là vậy!
Lúc đến nơi, cuối cùng Tân Hành mới biết rừng sâu núi thẳm trong miệng Dịch Tân là gì… Chính là nghĩa địa. Dịch Tân đưa cô đến nghĩa địa ở trên núi.
Tân Hành nhìn ảnh người phụ nữ trên bia mộ, không biết vì sao trong lòng lại nghẹn ngào đến ngạt thở, người phụ nữ đó có làn da trắng nõn, mắt mày sáng ngời, gương mặt có vài phần giống với Dịch Tân. Nhưng khí chất trên người bọn họ lại không hề giống nhau, quản gia nói đúng là không sai, nếu như bà ấy là thiên sứ thì Dịch Tân chắc chắn là ác quỷ.
Bên dưới ảnh chụp, Tân Hành nhìn chằm chằm hai chữ… Dịch Ngưng. Dịch Tân cũng không nặng không nhẹ nói: “Đây là mẹ chồng em, bái lạy đi.”
Dịch Tân nói rồi đưa bó hoa bách hợp cho Tân Hành. Tân Hành kiềm chế liếc anh: “Trước khi lên núi anh nói đưa em đi gặp một người, chính là gặp…”
“Đúng thế, em không vui à?” Dịch Tân cười cực kỳ vô tội.
Mất hứng… Tân Hành rùng mình, lập tức trách anh: “Anh đừng có nói bậy bạ!” Nói rồi lại cẩn thận nhìn tấm ảnh người phụ nữ trên bia mộ, âm thầm hy vọng bà ấy không nghĩ là thật. Cô vừa mạnh mẽ nhận lấy bó hoa trên tay Dịch Tân, vừa thành kính bái lạy trước mộ.
Nghĩ ngợi một chút, cô nhíu mày xoắn xuýt một hồi, cuối cùng vẫn không tình nguyện hỏi người bên cạnh: “Cái đó…”
Dịch Tân nhíu mày: “Cái nào?”
“… Ở chỗ các anh, gọi là mẹ chồng hay cứ gọi là mẹ thôi?” Tân Hành ngại đỏ cả mặt.
Dịch Tân nghe thế thì mắt sáng lên loe lóe, nhưng ngoài miệng vẫn tỏ ra miễn cưỡng: “Tùy em.”
Tân Hành nghĩ ngợi rồi thành kính quỳ xuống trước bia mộ của mẹ Dịch Tân, còn bái ba lạy: “Mẹ, con là Tân Hành, là vợ của Dịch Tân, chính là con dâu của mẹ ạ.”
“Con đã biết mẹ từ lâu rồi, cũng không biết mẹ có biết con không nữa…”
“Con vô cùng cảm ơn người đã sinh ra và nuôi nấng Dịch Tân, để bây giờ con có thể gả cho anh ấy…”
“…”
Ngoại trừ câu đầu tiên giới thiệu ra thì những câu sau, Tân Hành càng nói càng khó khăn, nói đến đây thì cuối cùng cũng không nói được nữa, chỉ có thể khẩn trương túm chặt vạt áo. Không biết vì sao, tuy là lần đầu tiên gặp bà ấy, dù chỉ có thể đối diện với tấm hình của bà ấy nhưng cô vẫn rất lo lắng.
Còn có vẻ quẫn bách hơn cả lần đầu tiên gặp Dịch Lam. Lúc ấy, ít ra Dịch Lam còn có thể đáp lại cô một hai tiếng. Bây giờ cô cũng không biết bây giờ là tình huống gì nữa. Có nói sai gì không… Được rồi, cho dù có nói sai thì Dịch Ngưng cũng không thể nói gì với cô.
Bên cạnh, người nào đó còn không biết xấu hổ mà cười nhạo cô: “Được rồi được rồi, đừng nói nữa, em càng nói anh càng buồn cười.”
Anh vừa nói vừa đỡ cô dậy. Cô đứng lên, u oán nhìn anh: “Anh có thể đừng kéo chân sau của em không? Vốn dĩ là lần đầu gặp mặt tốt đẹp lại bị anh hủy rồi…”
Dịch Tân ôm lấy vai cô, sự nuông chiều trong ánh mắt không hề che giấu, rất tốt tính nói theo cô: “Được, không cản trở, vậy em tiếp tục đi.”
Tân Hành quẫn bách. Dịch Tân lại khẽ phì cười.
Trong lòng Tân Hành vẫn không cam lòng, tuy bình thường Dịch Tân vẫn hay cười nhạo cô, cười đến mức chính cô cũng cảm thấy mình như một đứa ngốc, nhưng… Chỉ khi chỉ có hai người với nhau thì không nói làm gì, nhưng có người khác ở đây, ít ra anh cũng phải để lại cho cô ít mặt mũi chứ. Được rồi, tuy rằng hiện giờ thể xác của mẹ chồng không có ở đây, nhưng về mặt tâm lý, Tân Hành vẫn cảm thấy ở đây chính là có ba người!
Trong lòng cô cảm thấy giận dữ, cũng học anh, bàn tay hướng về phía eo anh nhéo mạnh một cái. Nhưng mà so với Dịch Tân thì cô còn non và xanh lắm. Lúc này cũng chỉ học được cái hình thức chứ tinh túy bên trong thì vẫn chưa sánh bằng.
Dịch Tân cũng không phải là cô, vừa bị cô sờ thì ánh mắt đã thay đổi, nháy mắt đã cầm được bàn tay đang làm loạn của cô, vừa trở tay đã vòng qua thắt lưng cô kéo cô về phía mình, cúi đầu hôn lên môi cô. Đầu óc Tân Hành nổ tung. Dịch Tân hôn cô triền miên, vừa hôn vừa khàn giọng thì thầm: “Lại quyến rũ anh à?”
Câu dẫn…
Tân Hành chỉ cảm thấy cô thật sự không hiểu nói cuộc đời này nữa. Cô dùng sức đẩy anh ra nhưng anh lại không thả cô, động tác ngày càng mạnh mẽ. Tân Hành lại xấu hổ, thừa dịp môi anh hướng đến cổ cô thì miễn cưỡng lên tiếng phản đối: “Đừng anh, có người…”
Cô vừa nói xong, cả người Dịch Tân như cứng đờ lại, trong nháy mắt môi anh cũng dừng lại trên xương quai xanh cô.
“Có người?...”
“Ha ha ha…”
“Tân Hành em chọc cười chết anh à?” Một khắc trước còn ôm cô định bộc phát thú tính, ngay sau đó lại dựa vào người cô, cười đến không dừng lại được. Mặt Tân Hành cứng đờ, cảm thấy anh đã đè đến nửa trọng lượng cơ thể anh lên người cô, cô cực kỳ quẫn bách. Tại sao cô hoàn toàn không thấy buồn cười gì chứ?
Cô cứ cứng đờ mặt như thế chờ Dịch Tân tựa vào vai cô cười ngặt nghẽo, cục diện này đúng là khiến người ta cạn lời. Cô cảm thấy tâm tình không tệ, vỗ vỗ lưng cho anh, ngượng ngùng nói: “Thật sự là có người, mẹ chồng có thể nhìn thấy. Cho nên anh để lại cho em chút thể diện đi…”
Dịch Tân vẫn tiếp tục cười. Tân Hành cắn răng, giọng nói cứng rắn: “Không được cười nữa!”
Cho nên lần đầu tiên gặp mẹ chồng của Tân Hành đã trở nên… lộn xộn như vậy. Cũng không khác lần gặp Dịch Lam là mấy.
Sau đó trở về khách sạn, Tân Hành rầu rĩ nói: “Quả nhiên là em không có duyên với người lớn nhà anh.”
Dịch Tân không nói gì thêm, chỉ ôm lấy cổ cô, vội vàng kéo cô lên giường: “Em có, mẹ cực kỳ thích em. Cho nên hôm nay anh không có mong muốn giết người.”
Tân Hành giật mình, Dịch Tân đã vội vàng gạt bỏ quần áo cô.