Edit: TranGemy - ꓄ꋪꀎꌩệꈤ độꉓ ꆰꀎꌩềꈤ ꓄ạꀤ đꍟꈤ đàꈤ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ
Ánh sáng soi rõ bãi máu trên sàn nhà lạnh băng đến cuối cùng nhìn cũng chỉ như một bãi thuốc màu đỏ, không gian phảng phất mùi máu tanh đầy tàn nhẫn và tuyệt vọng. Trương Tiểu Thúy quỵ xuống đất, đối diện với Lạc Tiểu Xuyên. Phát súng kia của Dịch Tân bắn trúng đầu gối bà ta, Trương Tiểu Thúy đau đớn quỳ xuống đất vừa vặn thẳng ngay trước mặt Lạc Tiểu Xuyên.
Con ngươi Lạc Tiểu Xuyên đột nhiên mở lớn, nhìn mẹ quỳ xuống trước mặt mình thì nhất thời quên mất cách phản ứng. Lạc Phong Lương đứng một bên thấy vậy cũng vô cùng kinh hãi, ngay sau đó cũng quỳ xuống trước mặt Lạc Tiểu Xuyên: “Tiểu Xuyên, con đưa vợ người ta đi đâu rồi, con mau nói đi! Ba xin con đấy!”
“Tiểu Xuyên, người ta là vợ chồng, thà phá mười ngôi miếu còn hơn hủy đi một cuộc hôn nhân, con nghe lời ba được không?”
Còn Trương Tiểu Thúy đã lớn tiếng khóc ầm lên, không biết là vì sợ hãi hay là vì đau đớn, thậm chí bà ta còn ôm lấy chân Lạc Tiểu Xuyên cầu xin cô ta: “Tiểu Xuyên, Tiểu Xuyên, mẹ cầu xin con, cứu mẹ và ba con một mạng đi!”
Dù đang xin được tha mạng nhưng bởi vì đau đớn nên Trương Tiểu Thúy phải hô hấp rất khổ sở khiến cho gương mặt đáng ghét của bà ta cũng trở nên đáng thương hơn. Lạc Tiểu Xuyên nhìn hai bậc sinh thành quỳ trước mặt mình, cả người cô ta run rẩy, ánh mắt vốn dĩ đã tuyệt vọng như không có linh hồn lại bởi vì tức giận mà lộ ra cảm xúc.
Cô ta hung dữ nhìn Dịch Tân chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi, giận đến mức toàn thân run rẩy: “Anh không phải là người.”
Dịch Tân nghe thế thì chỉ khẽ cười, trong mắt anh mang đầy ý cười ung dung như thể đây chỉ là một trò đùa trong lúc rảnh rỗi. Chỉ có điều… Chỉ một giây sau, lại có một tiếng súng nữa vang lên: “Pằng!”
Lại một tiếng đau đớn thê lương nữa vang lên: “A!”
“Tiểu Xuyên, cứu mẹ…”
Trong lúc mỉm cười, Dịch Tân lại nã thêm một viên đạn vào chân Trương Tiểu Thúy. Cuối cùng, vào lúc này cả người Trương Tiểu Thúy cũng quỳ mọp xuống đất, ngay trước mặt Lạc Tiểu Xuyên,cả người bà ta cũng nằm rạp xuống đất. Mà trong cả quá trình này, Dịch Tân còn không thèm nói lấy một chữ, thậm chí anh còn đang cười với Lạc Tiểu Xuyên.
“Dừng tay!”
“Dừng tay!”
“Dừng tay!”
Rốt cuộc Lạc Tiểu Xuyên cũng bùng nổ, cô ta cắn răng nghiến lợi khẽ gầm lên liên tiếp ba tiếng, sự tức giận và hận thù của cô ta hiện lên rõ ràng, cô ta nhìn Dịch Tân bằng ánh mắt căm thù như thể chỉ muốn băm vằm người đàn ông này ra làm vạn mảnh.
Giờ khắc này cô ta vô cùng hối hận, cả đời này chưa bao giờ cô ta cảm thấy hối hận như vậy, hối hận vì khi người đàn ông này một mực muốn chết dưới tay người phụ nữ anh yêu mà cô ta lại đi ngăn cản. Nếu lúc đó cô ta không ngăn cản mà để anh chết đi thì tốt biết bao!
Lạc Tiểu Xuyên suy nghĩ, nghĩ đến khi bàn tay nắm chặt lại khiến móng tay đâm sâu vào da thịt, nghĩ đến mức trái tim cũng phải run rẩy vì sự hối hận và căm thù, cô ta nhìn chằm chằm Dịch Tân, hận đến nghiến răng trong lúc dập đầu chạm đất: “Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ nói cho anh biết…”
Rốt cuộc Dịch Tân cũng cười hài lòng, nụ cười quỷ dị như thể đã biến thành ma quỷ từ lâu, bờ môi mỏng của anh khẽ mở, nói với dáng vẻ ung dung: “Nói đi.”
Lạc Tiểu Xuyên nhắm chặt mắt lại một cái, yêu có sâu đậm hơn nữa cũng không thể thắng nổi công ơn của cha mẹ, cô ta đành phải cam chịu: “Thẩm Ngôn không tin tôi, tôi cũng không biết rõ chỗ ở chính xác của Tân Hoành, nhưng anh có thể thử tìm kiếm Landry.”
Dịch Tân nghe đến đây thì hơi híp mắt lại.
Lạc Tiểu Xuyên cười khẩy: “Thẩm Ngôn chính là Landry, cũng chính là L.”
***
Tân Hoành rách nát nằm trên giường, tinh thần của cô đã hoàn toàn tan vỡ, cô cũng không biết bây giờ có phải cô đang ở trong địa ngục không.
Sự ham muốn vô hình trong cơ thể như một ngọn lửa không ngừng đốt cháy toàn thân cô, cuối cùng cô cũng không chịu đựng nổi nên chỉ có thể nắm chặt lấy drap trải giường khổ sở lăn lộn trên giường. Nhưng một chút lý trí ít ỏi cuối cùng còn sót lại khiến cô phải khống chế chính mình, không đến nỗi để cho tác dụng của thuốc khống chế tất cả hành động của mình.Lúc này bên mép giường đứng bên mép giường, không chỉ có một, là Thẩm Ngôn, còn có một người… mà cô cũng không biết là ai. Người kia đột nhiên xông đến kéo Thẩm Ngôn đang ở trên người cô ra, sau đó hai người họ đánh nhau. Cô mở to mắt, cố gắng để tập trung ánh mắt nhưng vẫn không nhìn rõ người kia là ai.
Không đến mấy chiều người kia đã đánh bại Thẩm Ngôn và quay sang nhìn Tân Hoành. Nhìn nhau ở khoảng cách gần như vậy mà cô cũng không thấy rõ ngoại hình của người đó. Cuối cùng cô tuyệt vọng rơi nước mắt. Người nọ thấy thế thì giọng nói trầm xuống, khẽ gầm lên: “Mau đưa bác sĩ vào đây!”
Ngay sau đó, căn phòng trở nên ồn ào hỗn loạn. Tiếng bước chân, còn cả tiếng nói lộn xộn quanh quẩn váng vất trong đầu cô, nhưng Tân Hoành đã không còn tỉnh táo nữa, cô bi thương nghĩ chỉ có thể trông cậy vào may mắn thôi. Nếu như đối phương là ma quỷ thì một giây tiếp theo có thể cô sẽ xuống địa ngục.
Khi cô nghĩ đến đây thì cánh tay cảm thấy đau nhói vì bị người khác cắm mũi tiêm vào, ngay sau đó cô nhanh chóng rơi vào hôn mê. Người đến chính là Cố Viễn Chi. Ông nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Tân Hoành thì đôi mắt gần như nứt ra, vung tay đấm mạnh một cái vào Thẩm Ngôn đang bị ông khống chế, cắn răng khẽ nguyền rủa: “Thằng súc sinh!”
Nhưng ngay sau đó lại buông tay ra và bước tới ôm cả chăn và Tân Hoành đi ra ngoài. Cố Khanh đi cùng ông đến, liếc nhìn Thẩm Ngôn bị Cố Viễn Chi đánh cho máu me đầy mặt, do dự đuổi theo, hỏi: “Ba, người này xử lý thế nào?”
Cố Viễn Chi lạnh lùng nhìn Thẩm Ngôn rồi hừ lạnh: “Không cần quan tâm đến cậu ta!”
Nói rồi ông ôm Tân Hoành bước ra ngoài, cả đoàn người nhanh chóng bỏ đi. Đến khi biệt thự khôi phục lại sự yên tĩnh một lần nữa, Thẩm Ngôn vẫn nằm trên mặt đất, áo sơ mi cởi một nửa, dây thắt lưng bằng da đã tháo ra, chiếc quần tây xộc xệch mặc trên người anh ta. Anh ta vốn dĩ là một người đàn ông nho nhã như một vị tiên, nhưng cuối cùng lại chỉ vì bước nhầm đường một bước mà lầm đường lạc lối, không thể trở về được.
Cuối cùng, anh ta vẫn không có được người con gái đó. Anh ta cứ nằm trên mặt đất, tinh thần suy sụp và thảm hại, trong ánh mắt không có một chút gợn sóng. Trong ánh mắt đó không có sự tuyệt vọng vì đánh mất, cũng không có sự đau khổ hay bi thương vì đã bỏ lỡ. Cứ như vậy, dáng vẻ lặng yên không chút động tĩnh đó cứ như thể… linh hồn cũng đã chìm trong bi ai.
Lúc Dịch Tân đến nơi chỉ nhìn thấy một cảnh này.