Quấn Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 389: Chương 389: Chương391: Tình yêu trở về (12)




Edit: TranGemy - ⋆dien dan ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ⋆

“Hạ Noãn Tâm và Tân Giác đúng là có lỗi, nhưng mà Tân Hạo… Dù sao ông ấy cũng là ba cháu, có lẽ ông ấy không phải một người làm cha xứng danh nhưng dù sao chuyện giữa ông ấy và mẹ cháu, là ai nợ ai thì chúng ta cũng không thể nói rõ. Nếu có thể, cháu… đến thăm ông ấy chút đi.”

Thẩm Mục Vân nói rồi cũng bỏ đi, từ sau khi nhà họ Thẩm phá sản, bây giờ nhìn ông ấy lại có vẻ có khí chất thong thả hơn xưa. Tân Hành vô thức cắn cắn môi, nhìn về phía Dịch Tân. Ánh mắt anh cũng trầm xuống, lạnh nhạt nói: “Em cho là anh à?”

Rõ ràng là anh có vẻ giận, Tân Hành kéo tay anh, nhẹ nhàng lắc đầu: “Dĩ nhiên là em biết rằng không phải anh.”

Dịch Tân nheo mắt vẻ nguy hiểm: “Thật chứ?”

Tân Hành gật đầu: “Thật. Thứ nhất là mấy ngày nay anh đều ở bên em. Thứ hai, nếu như thật sự là anh thì đã làm từ lâu rồi. Trước nay, anh làm việc luôn rất dứt khoát, sẽ không kéo dài chuyện như vậy.”

Dịch Tân hừ nhẹ. Tân Hành cười khổ: “Nhưng mà em nghĩ là anh biết Tân Hạo ở đâu.”

Dịch Tân bình tĩnh liếc nhìn cô, không lên tiếng mà xoay người lên xe. Tân Hành bị người ta vứt tại chỗ thì bĩu môi, không biết làm sao đành tự mình đi theo.

Dịch Tân không hề muốn quản chuyện của cô, nhưng mà… Thẩm Mục Vân nói, chuyện giữa Tân Hạo và mẹ cô, không biết là ai nợ ai, sao ông ấy có thể nói như vậy được? Người có mắt thì đều có thể nhìn ra là Tân Hạo nợ mẹ cô, nợ bà một đời hạnh phúc, nợ bà một mạng, Thẩm Mụ Vân… Rốt cuộc là mắt mù hay là không có trái tim?

Lý trí mà nói thì cô cũng không hề muốn quan tâm đến chuyện này. Năm đó khi cô rời khỏi nhà đã nói với Tân Hạo: Từ nay về sau, cho dù tôi có hạnh phúc hay nghèo khổ, cũng không liên quan đến một nhà ông vui vẻ hay khổ cực, tôi cũng sẽ không đến tìm ông, cũng không cần phải chăm sóc hay hổ thẹn gì.

Nhưng bây giờ nghĩ lại thì đó chủ yếu là lời khi tức giận. Nếu không tại sao bây giờ khi nghe ông ta xảy ra chuyện lại thấy bất an như vậy chứ? Cô cắn cắn môi, nhìn về phía Dịch Tân: “Anh thật sự biết đúng không?”

Dịch Tân thản nhiên nhìn cii, không lạnh không nóng nói: “Anh biết, nhưng anh cũng sẽ không nói cho em biết đâu.”

“Anh…”

Dịch Tân từ chối thẳng thừng, cứ thể chặn đứng lời cô muốn nói, cô cắn răng quay đầu đi chỗ khác. Anh thấy cô tức giận thì trong lòng thở dài một hơi: “Em yên tâm, có chết thì cũng là Hạ Noãn Tâm với Tân Giác, còn Tân Hạo… chưa đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng đâu.”

Tân Hành tức giận: “Vậy nếu như nguy hiểm đến tính mạng thì sao?”

Dịch Tân nghe thế thì không nhìn được mà cong môi: “Vậy càng hay. Không phải Thẩm Mục Vân vừa nói ân oán của ông ta và mẹ em không rõ sao? Vừa hay, để cho bọn họ gặp mặt giải quyết đi.”

Gặp mặt… Giải quyết. Tân Hành không còn lời nào để nói. Dịch Tân duỗi tay ôm cô vào trong ngực, cười hỏi: “Không phải em muốn hỏi anh đi đâu hưởng tuần trăng mật sao? Bây giờ chúng ta cùng nghĩ nhé?”

Rõ ràng là anh muốn nói lảng sang chuyện khác, Tân Hành liếc nhìn anh, tức giận nói: “Không đi nữa.”

Dịch Tân khẽ hừ, buông tay nói: “Đây là em nói đấy, dù sao thì anh cũng chẳng muốn đi lắm.”

Trái tim Tân Hành thót lên, nhất thời cảm thấy hối hận nhưng lại ngại nói ra, cô cắn chặt răng, giận đến mức quai hàm cũng bạnh ra. Dịch Tân buông cô ra, ngồi sang một bên không nói chuyện với cô nữa. Tân Hành liếc anh, chỉ thấy anh không thèm quan tâm đến cô, nhìn anh có vẻ tức giận thì cô thấy rất oan ức.

Rõ ràng người ngang ngược là anh, rõ ràng là anh không thèm để ý đến cô, thế mà anh lại có thể giận ngược lại cô! Cái này… Rốt cuộc là có còn lý lẽ không? Tân Hành đã bắt đầu cảm thấy nghi ngờ cuộc đời này! Cô cẩn thận nhích lại gần anh, anh tỉnh bơ, cô lại gần thêm chút nữa, anh vẫn không có phản ứng.

Anh đúng là không nể mặt mũi gì cả! Trong lòng Tân Hành âm thầm mắng, nhưng ngoài mặt vẫn không dám dùng đá chọi đá với anh, quả nhiên là anh không trốn nữa mà vòng tay qua eo cô, ôm cô vào lòng. Nhưng dù anh ôm cô thì ánh mắt vẫn rất dửng dưng, làm bộ như một vị tiên không gần nữ sắc…

Tân Hành thầm mắng anh ra vẻ đạo mạo, nhưng ngoài miệng vẫn ngọt ngào: “Tuần trăng mật… Hay là chúng ta cứ đi đi.”

Cô đã vất vả cầu hòa trước như vậy rồi, không ngờ người ngay nghe thế lại dài giọng, bày ra thái độ: “Hay là… cứ đi đi? Miễn cưỡng thế à?”

Tân Hành rùng mình, vội vàng chân chó: “Đâu có, không miễn cưỡng, không miễn cưỡng chút nào!” Cô lại cười ha ha: “Là em tâm tâm niệm niệm mong anh cùng đi trăng mật với em, có được không?”Dịch Tân nhìn gương mặt tươi cười của cô, hừ khẽ: “Thế còn tạm được.”

Tân Hành rất muốn đánh cho anh một phát.

“Đã như vậy, chúng ta tiếp tục thảo luận xem đi trăng mật ở đâu đi.”

“…” Tân Hành cạn lời, vừa không cam lòng, nhưng cũng không dám bứt râu cọp nên chỉ có thể tự mình xoắn xuýt.

Dịch Tân thấy cô buồn phiền thì cũng có vẻ đau lòng, khẽ thở dài hôn lên môi cô, thấp giọng trấn an: “Em yên tâm, Tân Hạo không sao đâu, cùng lắm là bị đánh cho một trận rồi thả ra. Hơn nữa người bắt Tân Hạo cũng chẳng quan tâm ông ta lắm đâu.”

“Không quan tâm ông ấy,” Tân Hành ngước mắt nhìn anh: “Không quan tâm ông ấy, thế chẳng nhẽ là em à?”

Dịch Tân mỉm cười, mắt anh sáng ngời: “Thông minh.”

“Là ai thế?”

“Cố Viễn Chi.” Lần này ngược lại Dịch Tân không chỉ thẳng thắn mà còn rất sảng khoái.

Tân Hành nghe thế thì ánh mắt trở nên sa sầm, không nói thêm gì nữa. Dịch Tân vuốt tóc cô, khẽ than: “Em một mực không cho Cố Viễn Chi đến thăm em, có khi là ông ấy muốn em tự đến thăm ông ấy đấy. Vậy em có còn muốn đi không?”

Tân Hành lắc đầu, không hề suy nghĩ: “Không muốn.”

Dịch Tân gật đầu: “Ừ. Nếu em muốn gặp ông ấy thì tất nhiên có thể, nhưng nếu ông ấy giở trò dụ em đến thì anh cũng không đồng ý cho lắm.”

Dịch Tân ôm cô vào lòng, cho nên Tân Hành không nhìn thấy khi anh nói những lời này, ánh mắt híp lại như đang suy nghĩ gì đó. Nếu như cô thấy được thì lúc này nhất định sẽ cảm thấy nghi ngờ tính chân thực trong lời nói này của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.