Quấn Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 193: Chương 193: Cục cưng trong bụng (7)




Quả nhiên, tục ngữ nói đúng, làm mẹ nữ nhân thương không dậy nổi! (lúc làm mẹ thì người phụ nữ sẽ bị tổn thương rất nhiều)

Tang Nhuế đổ mồ hôi lạnh.

Lúc này, Dịch Tân cũng đã đẩy cửa tiến vào, thấy Tân Hoành hip mắt nhìn Tang Nhuế, nhẹ giọng hỏi, "Thế này là thế nào? Tang Nhuế bắt nạt em sao?"

Nói xong liền đi qua đem nàng ôm vào trong ngực.

Tang Nhuế phải đầu hàng trước hai người này!

Hai người này, bây giờ là một người ngu ngốc, một người nhu nhược, không có người nào bình thường hết!

Tang Nhuế cảm giác mình không thể trêu vào, chỉ có thể nhìn Tân Hoành cười gượng, "Tôi giúp hai người hỏi thăm Phong Dương dưỡng long phượng thai thế nào rồi. . ." Nói xong, cuống quít đi ra ngoài.

Tân Hoành nhìn bộ dáng hốt hoảng của Tang Nhuế, cười.

Dịch Tân bình thường rất hiếm khi thấy cô cười, không nhịn được mà trái tim xao động, ôm cô, đồng thời hôn lên mặt cô một cái.

Tân Hoành lúc này mới nhìn về phía hắn, hỏi, "Vết thương đã xử lý được rồi?"

"Ừ." Hắn vừa nói vừa thưởng thức tóc của cô.

"Để em xem thử." Cô nói , một tay đẩy anh, xoay người anh lại.

Anh nhìn cô, nhịn không được, cười, "Em như vậy là thái độ gì? Sợ anh trả lời cho có lệ hay sao còn muốn kiểm tra?"

Ánh mắt cô vẫn kiên định, "Em xem thử."

Thấy thái độ kiên quyết của cô, trong lòng miễn cưỡng xoay người, cho cô vén quần áo anh lên kiểm tra.

Tân Hoành nhìn thấy lưng Dịch Tân sưng đỏ một mảnh, có một vài vết thương vừa sâu lại vừa dài, ngang dọc đều sưng tấy, trừng mắt sợ hãi. Tuy là đã có chuẩn bị tâm lý, anh ở trên cao như vậy té xuống, còn ôm cô, anh nhất định sẽ không dễ chịu, nhưng lúc này cô vẫn cố nhịn, không để cho anh thấy được cô đang lo lắng.

Cô cẩn thận đưa tay lên chạm vào vết thương của anh. Anh khẽ động đậy thân thể, khiến cô khó mà xem xét. Cô cuống quít thu tay lại, lại nhịn không được mà khóc. Cô hung hăng lấy tay lau nước mắt, ổn định cảm xúc rồi mới kéo áo anh xuống.

Từ đầu đến cuối, cô vẫn giữ thái độ rất bình tĩnh.

Lòng anh khẽ xao động. Anh xoay người, cô lại bỗng nhiên đụng vào ngực anh, gắt gao ôm lấy hông anh, thấp giọng nói, "Dịch Tân, xin lỗi."

Anh bật cười, ôm lấy cô, "Làm sao vậy? Chỉ là vết thương nhỏ, đã làm em sợ rồi sao?"

Cô ở trong lòng anh liên tục lắc đầu, "Em đã nghe Phong Dương nói, mặc dù anh rất hay gặp nguy hiểm nhưng chưa từng bị thương nặng như thế. Mà em lại luôn luôn làm anh bị thương, xin lỗi."

Anh nghe giọng nói nghẹn ngào của cô, tâm trạng cả kinh, cuống quít nhìn cô, quả nhiên thấy hai mắt cô ửng đỏ, trên mặt ẩm ướt. Trong nháy mắt, chỉ cảm thấy trong lòng có một nỗi đau chậm rãi tan, sau đó, nỗi đau ấy từ từ lan rộng không điểm mấu chốt.

Anh hôn lên trán cô, giọng nói khàn khàn, "Tiểu ngu ngốc, nam nhân bảo vệ cho vợ và đứa nhỏ, bị thương một chút thì có gì phải sợ?"

Cô nghe xong, chỉ cảm thấy trong lòng đau khổ. Cô nhắm mắt lại, đưa tay ra choàng qua cổ của anh, đem môi mình hướng đến môi anh mà hôn.

Nàng chủ động hôn, lúc đầu anh cả kinh, lại trong nháy mắt kịp phản ứng. Sau đó, không cần biết đang ở nơi nào, một cái chớp mắt, cơ thể hai người đã nóng rừng rực.

Một khi cô đã nhiệt tình như thế, anh cũng không thể khống chế được. Một bàn tay gắt gao đem cô ôm vào trong ngực, một bàn tay ở trên người cô, di chuyển như sóng cuồng, lưỡi anh ở trong miệng cô làm càn mà đi ra, đi vào, khiến cô phải thở gấp.

Cô lại không biết sợ hãi, cho dù anh lúc này đã nhiệt tình đến nỗi đáp ứng không xuể, nhưng cô vẫn lớn mật khiêu khích anh. Cái lưỡi ngọt ngào của cô khẽ vươn ra, cạy nhẹ vào răng của anh, vừa chạm vào, trong nháy mắt anh đã mãnh liệt đáp trả lại cô, như là sóng lớn từng chút, từng chút cao thêm một bậc. Anh cởi bỏ thắt lưng, giải thoát cho nơi nào đó của mình.

Anh ôm cô ngã xuống giường.

Cô một mực giận anh trong vòng một tháng. Trong lòng anh tuy khát vọng cô, lại chỉ có thể nhìn, không thể đụng vào cô. Tình cảm kiềm chế được không phải là không khổ, chỉ là, càng không muốn làm cô khổ.

Lúc này, cô chủ động cám dỗ, làm cho tất cả kiềm chế và phòng tuyến của anh liền sụp đổ trong nháy mắt. Ôm cô, không bao lâu, hai người đều đã động tình khó nhịn.

Quần áo của đã cởi ra phân nửa của cô bị anh đè dưới thân, da thịt đã ửng hồng, hơi híp mắt, ánh mắt mê muội, ngửa đầu hưởng thụ nụ hôn liên tục rơi trên người cô của anh.

Mà bộ dáng của cô lúc này lại càng kích thích thân thể anh, trong nháy mắt sự cứng rắn nóng rực lại càng trầm trọng thêm, đã có một chút khống chế không được, hai người đều hết sức căng thẳng.

Không ngờ, lúc này ngoài cửa lại có người đi đến. Sau đó, cánh cửa bị mở ra.

Dịch Tân cả kinh, cấp tốc kéo chăn che lại nửa thân trần của mình. Anh phẫn nộ xoay người lại, ánh mắt sắc bén tựa hồ phải đem người đó xé nát.

"Là ai!"

Người vừa bước vào là một y tá. Đập vào mắt cô chính là một nửa thân trần cường tráng của nam nhân, dưới thân anh ta hình như còn có một người. Mặt cô liền đỏ, đồng thời lại bị anh nhìn bằng một ánh mắt tàn nhẫn, trong thâm tâm hận không thể tìm một chỗ nào đó trốn vào.

Bỗng nhiên cả người cô thấy lạnh, mắt không dám liếc, chỉ có thể lắp bắp nói, "Là, là bác sĩ Phong kêu tôi tới. . . Nói rằng đã có thể xuất viện. . ."

Sợ đến mức lời của cô không thể thành một câu hoàn chỉnh, nói xong chữ cuối cùng, liền đi như chạy ra ngoài.

Tân Hoành trốn ở trong chăn, mặt đỏ đến nỗi nếu so với y tá kia cũng không khác hơn là mấy.

Dịch Tân quay đầu lại, thấy bộ dáng này của cô, mới vừa rồi đang thời khắc mấu chốt lại bị người khác cắt ngang, tức giận trong nháy mắt biến mất hơn phân nửa. Anh nhìn cô nhẹ nhàng cười ra tiếng.

Tân Hoành quýnh lên, dùng chân nhẹ nhàng đá đá chân anh, "Anh đi ra đóng cửa đi."

Anh dù bận vẫn ung dung nhìn cô, thấy khuôn mặt cô ửng đỏ giống như là sắp cháy, lúc này mới xuống giường, khóa trái cửa lại.

Trở lại trên giường, anh cười, nhưng không có tiếp tục mà kéo áo cô lên, sửa sang lại quần áo của mình rồi đứng dậy.

Cô nằm trên giường, tức giận, vừa nhìn anh vừa cắn môi.

Anh thấy bộ dáng cô như thế, nhịn không được cúi đầu cười ra tiếng, khàn khàn hỏi cô, "Muốn?"

Tân Hoành quýnh lên, hung hăng quay đầu đi.

Anh cúi đầu hôn cô, "Chúng ta về nhà làm."

Cô hung hăng đẩy anh, mang theo tức giận, nhưng vẫn như cũ nhất quyết không nhìn mặt anh.

Anh cười nói, "Vừa rồi y tá kia ý tứ đã rõ, Phong Dương kêu cô ấy đến nói cho chúng ta biết, em có thể xuất viện ."

Cô nghe xong, trong lòng căng thẳng, bỗng nhiên nhìn anh, "Ngay tại nơi này, có được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.