Nhưng không ngờ Cố
Viễn Chi lại hừ lạnh, "Ta đã già, chẳng lẽ cậu cũng già rồi? Ta nhìn
không giống a, cậu có ý định cả ngày chạy ngược chạy xuôi, không bằng ở
lại chỗ này bồi Dịch lão, người trẻ tuổi không nên quá tự cho là đúng,
phải biết hướng tiền bối học tập."
Trước mặt mọi người, giọng nói Cố Viễn Chi rất lớn làm Mạc Thích Thanh mất hết mặt mũi. Thoáng chốc,
Mạc Thích Thanh trên mặt lúc trắng lúc xanh.*
Nơi này, có thể
nhìn, cũng có chút mắt thấy sắc, chỉ là tình huống lúc này cô lại không
thấy rõ. Mọi người cũng không cử động, chỉ lẳng lặng nhìn cử động của ba người này, nhất thời không khí càng thêm yên tĩnh.
Mạc Thích
Thanh trong mắt lóe lên tia ác độc thoáng qua rồi biến mất, chợt đã trầm xuống, hướng về phía Cố Viễn Chi cười một tiếng, "Cố lão nói đúng, vậy
Thích Thanh sẽ không tiễn, ông đi khỏe."
Cố Viễn Chi khẽ hừ.
Dịch Lam cười nói, "Viễn Chi, vậy ngày khác lại gặp."
Cố Viễn Chi cũng không trả lời, đối với Dịch Lam hơi gật đầu liền xoay
người, để Cố khanh đỡ rời đi. Trước khi đi thì ánh mắt híp lại như Ưng
sắc bén liếc qua Dịch Lam bên cạnh Dịch Tân.
Sau khi Cố Viễn Chi đi, mấy ánh mắt liền dẫn đầu lần nữa cười nói, không lâu sau, không đã náo nhiệt như thường.
Mạc Thích Thanh cười như không cười nhìn Dịch Tân, trong tiếng cười, mấy
phần giễu cợt. Nhưng là kì thực, chính hắn trong lòng cũng không hiểu
rốt cuộc tình trạng tối nay là sao.
Mạc Thích Thanh đúng là rất
tức giận, ở chỗ sợ không có người nào không nhìn ra. Chỉ là, Cố Viễn
Chi cũng đồng thời làm mất mặt mũi Mạc gia hắn, Cố Viễn Chi ngươi rốt
cuộc là có ý gì? *
Sắc mặt Dịch Tân không được tốt, đối với Mạc Thích Thanh nói một câu, "Mạc tiên sinh, xin cứ tự nhiên."
Quay đầu, nhìn về phía Dịch Lam, "Ông ngoại, chúng ta đi thư phòng nói."
Dịch Lam nhìn mắt Dịch Tân Nhất, nhẹ gật đầu.
Nghê Tranh đứng tại chỗ nhìn Dịch Lam cùng Dịch Tân rời đi, trên mặt vẫn lưu lại ý cười vui mừng, lại nghe được người vốn đỡ Dịch lão ra ngoài -
Tang Nhuế cười lạnh, "Dịch thiếu phu nhân?"
Nghê Tranh nghiêng
đầu, vừa chống lại đôi mắt tức giận của Tang Nhuế. Nghê Tranh cũng không nói chuyện, đối với Tang Nhuế ôn hòa cười một tiếng.
Tang Nhuế hung hăng nhìn Nghê Tranh một cái, hừ lạnh một tiếng liền rời đi.
Phong Dương hướng về phía Nghê Tranh cười nhạt, cũng theo Tang Nhuế đi.
Mạc Thích Thanh ở một bên nhìn, đối với Nghê Tranh cười đến ý vị du trường, "Dịch thiếu phu nhân? Chúc mừng!"
Nhất thời Nghê Tranh trong tim hoảng hốt, nhìn về phía Mạc Thích Thanh ánh mắt có chút lóe lên.
Mạc Yhích Thanh thấy cô như vậy, ngược lại cười đến càng thêm sâu, "Vốn
tưởng rằng cô sẽ cùng Tương Đằng ở chung một chỗ, không ngờ cô lại cùng
Dịch Tân. Xem ra, phụ nữ xinh đẹp luôn là. . ."
Mạc Thích Thanh
nói tới chỗ này liền dừng lại, ý vị du trường mà cười tránh ra. Chỉ
chừa Nghê Tranh đứng tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Cô không nhìn thấy phía sau của cô Yến Thanh tay cầm thành quyền, nhìn cô đáy mắt một mảnh chán nản trầm thống.
Trên xe Cố Viễn Chi trầm mặc được một lúc, mới đột nhiên mở miệng, "Cố Khanh, giúp ta tra Tân gia ở A thị."
Bên cạnh ông là người có diện mạo giống nhau đến mấy phần người đàn ông
chính là con trai duy nhất của ông, Cố khanh. Cố Khanh nghe lời này,
chân mày nhíu lại, hỏi, "Cha, không tra Nghê gia?"
Cố Viễn Chi hơi khép mắt, trầm ngâm, "Không cần."
"Vậy Nghê tranh. . ."
"Không phải cô ta." Cố Viễn Chi nói như phải như đinh chém sắt, "Mạc Tương
Đằng bắt không phải Nghê tranh. Nghê Tranh xinh đẹp có thừa, trí khôn
chưa đủ, không thể nào là cô ta. Có thể từ lòng dạ độc ác Mạc gia bình
an chạy ra khỏi đó, người phụ nữ Nghê tranh đó không làm được."
Nghê Tranh, liền dũng khí nhìn thẳng Cố Viễn Chi cũng không có.
Trí khôn chưa đủ, sự can đảm chưa đủ, cũng là lỗi lạc chưa đủ a.
"Là Dịch Tân cố ý đẩy cô ta ra ngoài, ngăn cản tầm mắt của ta."
Cố khanh nhất thời chợt hiểu ra rồi lại chần chờ, "Thật muốn tra sao?"
Cố Viễn Chi nghe lời này, từ trước đến giờ luôn quyết đoán trong mắt trong phút chốc lại hiện sự do dự cùng sợ hãi, một hồi lâu, ông chậm rãi nhắm mắt lại, tựa như than nhẹ, "Năm đó ta đã đồng ý với bà ấy, trả lại cuộc sống tự tại an bình cho bà ấy, trừ khi bà ấy hoặc là em gái con chủ
động tới tìm ta, nếu không, ta tuyệt không quấy rầy họ. Thậm chí, lúc bà ấy rời đi. . ."
Âm thanh kia, càng ngày càng thấp, càng về sau càng nghe nữa không thấy.
Cố Khanh nhìn người cha lớn tuổi của mình trong lòng lại tỏa ra chú đau
thương. Giờ khắc này Cố Viễn Chi tựa vào xe hơi trên ghế dựa, nhẹ nhàng
nhắm hai mắt, không còn lật tay làm mây úp tay làm mưa của Cố Gia. Giờ
khắc này ông chỉ là nhớ nhung người yêu nhớ nhung mấy chục năm ông lão
đáng thương. Nhớ nhung bà, rồi lại ngại vì cam kết với bà chỉ có thể ép
mình đối với bà chẳng quan tâm, thậm chí nghe tin dữ bất ngờ, hắn bệnh
nặng không dậy nổi nằm trên giường nửa năm, cũng kiên trì không đặt chân vào cuộc sống của bà.
Cố Khanh còn nhớ rõ, một ngày kia, Mạc
Thích Thanh tìm tới cửa, nói cho Cố Viễn Chi, vợ Dịch Tân tạo chuyện
riêng với Cố gia, nói cuộc sống riêng của Cố Viễn Chi không bị kiềm chế, tự xưng là cháu gái ngoại của Cố Viễn Chi lưu lạc bên ngoài, họ Du. Cố
Viễn Chi nghe, tay run rẩy kịch liệt liền ly trà cũng cầm không được.
Đợi sau khi Mạc Thích Thanh đi Cố Viễn Chi một đời tung hoành, nắm thật
chặt tay Cố khanh thì thầm, "Bà ấy tới tìm ta, bà ấy rốt cuộc thừa nhận
ta."
"Ta đồng ý với bà ấy, tuyệt không đi quấy rầy bà ấy. Ta chỉ có thể đợi bà ấy, đợi một chút, bà ấy lại độc ác không tìm đến ta."
"Đời ta đợi thêm không được bà ấy, đợi không được cin gái của chúng ta rồi,
nhưng là, ta đợi đến con gái của con bé, trên thân đứa bé kia cũng có
máu của ta và bà ấy."
Nhìn Cố Viễn Chi như vậy khiến Cố Khanh trong lòng trong phút chốc một mảnh buồn bã.
Lúc này, ở bên trong xe trầm mặc hồi lâu, hắn đột nhiên nghe thấy Cố Viễn
Chi than nhẹ, "Đứa bé tới tìm ta, Cố Khanh, là nó thừa nhận ta trước
đấy, ta không có lỡ lời."
Trong lòng Cố Khanh mềm nhũn, lập tức nói, "Dạ, ba."
Lúc này Cố Viễn Chi mới nhẹ nhàng gật đầu, chậm rãi nhắm mắt lại.
Hồi lâu, Cố Khanh cho là ông đã ngủ, lại đột nhiên nghe được một tiếng gần như than thở, "Nó hình như gọi là Tân Hiành thôi."
Trong lòng Cố Khanh chấn động, quay đầu, lại thấy ông cụ vẫn nhẹ nhàng nhắm hai mắt.
Trong lòng Cố Khanh đột nhiên cảm thấy thê lương.
Hắn qua nhiều năm như vậy, coi chừng không tra, không quấy rầy cam kết,
nhiều nhất, cũng chỉ có thể yên lặng chú ý tin tức học thuật trong
nước chú ý mấy chục năm, quay đầu lại, lại cũng chỉ là nghe được mấy
tên.
Tra tấn như vậy , như gãi không đúng chỗ ngứa. Tâm, mọi lúc
bị treo, vĩnh viễn ở trong nhớ nhung giãy giụa, chốc lát cũng không được yên bình.