Hai người ăn cơm tất niên tương đối im lặng.
Dịch Tân nhìn cô, cô nhìn vào đĩa thức ăn. Ăn một cách cẩn thận, nhưng ăn không có bao nhiêu.
Cô ăn xong đứng dậy liền rời khỏi. Dịch Tân cau mày, kéo cô lại: "Ăn ít như vậy? Ngồi xuống ăn nhiều một chút."
Cô đã cả ngày không có ăn qua gì rồi.
Tân Hoành quay đầu lại nhìn anh, mặt không chút thay đổi nói: "Nếu như là
em ở bên ngoài có đàn ông khác, còn ép buộc anh phải cùng em như thế ở
cùng một chỗ. Anh có thể nuốt trôi?"
Dịch Tân
hai mắt bỗng nhiên nheo lại, nguy hiểm nhìn cô: "Em tốt nhất không nên ở trước mặt anh làm các giả thiết như vậy. Bởi vì, em sẽ hại chết toàn
bộ đàn ông mà em tiếp xúc qua. Anh một cũng sẽ không lưu."
Anh nhìn chằm chằm vào cô, nhấn mạnh từng chữ: "Thà giết ba nghìn, cũng không bỏ xót một người."
Tân Hoành cười lạnh: "Dịch Tân. Anh thật tàn nhẫn!"
Anh cười, buông tay cô ra: "Ngồi xuống với anh, không muốn ăn thì nhìn anh ăn."
Tân Hoành cắn răng, hung hăng nhìn chằm chằm anh. Giống như là muốn dùng
ánh mắt khoét xuống từng miếng thịt trên người anh. Mà người đàn ông kia cũng đã một lần nữa cầm lấy chiếc đũa thoải mái ăn. Lại giống như nửa
điểm không phát hiện ánh lửa trong mắt cô.
Cô giận dữ ngồi xuống, nhưng lại càng không muốn nhìn mặt anh. Chỉ có thể tiếp tục ăn.
Cứ như vậy anh ăn, cô cũng ăn. Chỉ cần anh không dừng lại, cô cũng phải
ăn. Nếu không, ngồi ở trước mặt anh, nhưng lại không thể dời đi lực chú
ý, càng khó khăn.
Rốt cục anh cũng ăn xong. Gần như là ngay lập tức cô liền đặt đũa xuống. Đặt quá vội, thế cho nên tại trên bàn cơm liền phát ra "Phanh" một tiếng.
Dịch Tân liếc cô, anh lúc này ăn cả người thoạt nhìn cực kỳ thỏa mãn. Cho
nên liền ngay cả liếc động tác của cô cũng càng ưu nhã.
Tân Hoành cũng không thèm liếc mắt nhìn anh. Đứng lên, khẩn cấp muốn rời khỏi.
Anh cũng không kéo cô, chỉ chậm rãi nói: "Không được lên lầu, ở trong đại sảnh ngồi một chút."
Anh nói, rồi đứng dậy đi tới bên người cô.
Cô bỗng nhiên quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm anh: "Dịch Tân, thỏ nóng
nảy cũng sẽ cắn người. Anh tốt nhất nên có chừng mực!"
Anh híp lại con ngươi: "Anh làm cái gì ép buộc em sao? Hôm nay là trừ
tịch. Chỉ cần em một ngày còn là vợ của anh, em chẳng lẽ không cần phải
cùng anh đón giao thừa?"
Tân Hoành cười lạnh: "Vợ? Xin lỗi, hai chữ này quá nặng. Em Tân Hoành trèo cao không tới!"
"Muốn anh đi lấy sổ đỏ cho em xem sao? Cho em lại lần nữa xác định một chút thân phận của chính mình."
"Không cần! Em sợ em thấy được, em sẽ nhịn không được đi tố cáo anh trùng hôn!"*
(*Trùng hôn: Kết hôn với một người khác trong khi mình đang có vợ hoặc có chồng )
"Tố cáo anh trùng hôn?" Dịch Tân nghe xong, đột nhiên hứng thú cười: "Đi
đi. Cũng vừa để cho toà án đưa anh một cái trong sạch. Tẩy đi những oan
khuất em áp đặt ở trên người anh."
Tân Hoành lạnh lùng nhìn anh: "Xin anh không nên vũ nhục hai chữ 'Trong sạch' này."
Dịch Tân cười, đột nhiên nắm lấy tay cô. Lôi kéo cô liền hướng phòng khách
đi: "Ở kết quả cuối cùng đều không phải là thời gian anh ôm em trên
giường, anh không thích cùng em so đo. Qua đây nghỉ ngơi một chút, lát
nữa xem pháo hoa. Năm nay anh để cho quản gia chuẩn bị pháo hoa, em sẽ
thích."
Cô dùng sức giãy giụa hai cái, bất đắc
dĩ tay bị anh nắm quá chặt, cô tránh không ra đành phải đi theo anh.
Nhưng trong lòng chung quy không cam lòng, trả lời lại một cách mỉa
mai: "Bất luận là cái gì, chỉ cần dính vào anh. Em đều sẽ không
thích!"
Anh lôi kéo cô ở trên ghế sô pha ngồi
xuống. Cô theo bản năng đứng lên, anh đè cô, chính mình ngồi vào bên
người cô. Nhìn cô, con ngươi mang theo mị sắc: "Dính vào anh? Em cùng
với anh hơn một ngàn đêm, chính thân thể em lúc đó chẳng phải sớm đã
dính hơi thở của anh?"
Cô cười nhạt: "Cho nên, em cũng không thích chính bản thân mình!"
Dịch Tân lại đột nhiên cười, tay đã cực nhanh mà vuốt mặt của cô. Cô lui
bước, anh liền lại dùng tay kia đem cô chế trụ. Cô hung hăng trừng anh,
anh cười: " Vừa vặn, em nếu đã ghét bản thân mình. Vậy không bằng liền đem chính mình bố thí cho anh đi, để cho anh tới thích em."
"Anh!" Tân Hoành bị anh ngăn, thoáng chốc không nói gì, tức giận.
Cô hít một hơi thật sâu, ép mình phải bình tĩnh. Một lát, chậm tiếng
hỏi: "Dịch Tân, anh rốt cuộc muốn từ chỗ này của em được cái gì?"
Dịch Tân nghe xong. Trước một khắc vừa rồi tâm tình vừa mới tốt hơn một
chút, trong nháy mắt lại hoàn toàn tồi tệ, làm trầm trọng thêm: "Em
nghĩ rằng anh muốn từ trên người em được cái gì?"
Tân Hoành nhìn anh, khẽ chau mày suy tư.
Ánh mắt của cô không chút nào che giấu sự hoài nghi và không tín nhiệm.
Dịch Tân bị cô nhìn, tâm tình đột nhiên lạnh. Trong nháy mắt, âm thanh
lạnh như băng: "Anh trăm phương nghìn kế để em vui lòng, anh và em ở
chung bất quá hơn hai năm. Anh lại đem em so với tánh mạng của mình còn
nặng hơn. Em nói, anh là muốn từ trên người em được cái gì?"
Tân Hoành nghe xong, như cũ mặt không chút thay đổi. Chỉ là thật sâu nhìn
vào trong mắt của anh, nói nhỏ: "Nếu như anh thật là đem em so với
sinh mạng của chính mình còn nặng hơn. Như vậy em tin anh sẽ cho em tự
do. Nếu như anh vẫn không thể, vậy không nên nói lời như vậy nữa."
Cô nói xong, chỉ cảm thấy tay kia nguyên bản dừng lại ở trên mặt của cô,
trong nháy mắt dời đến cằm của cô. Sau đó, sự đau nhức từ nơi đó kéo
tới.
Cô nghĩ, nói không chừng cằm của mình sẽ bị anh bóp trật khớp.
Cô đau đến nhíu mày, nhưng cũng không cầu xin tha thứ.
Dịch Tân híp mắt tới gần mặt của cô, hung hăng nhìn chằm chằm cô. Đột nhiên
giọng nói trầm thấp, trong lòng phát lạnh: "Để cho em thất vọng rồi,
tình yêu của anh không có hai chữ 'Tự do' này."
Anh nói xong, hung hăng đem cô hất ra. Cô bị anh hất đến trên ghế sô pha,
lại nghe anh nói: "Lại có lẽ là bởi vì, em không xứng nhận được tình
yêu của anh. Vì vậy em lại càng không xứng nhận được tự do!"
Vốn tưởng rằng, mình có sức chống cự đối với sự tuyệt tình và tàn nhẫn của
anh. Nhưng không nghĩ , vẫn là đang nghe từng lời nói băng lãnh từ đôi
môi mỏng lạnh lùng của anh, tâm như bị trùy đau đớn.
Cô nhìn anh, nhưng anh không có nhìn cô. Chỉ hướng phía cô chán ghét mà
phất phất tay: "Cút! Anh không muốn nhìn thấy em, không nên ở chỗ này
cản trở ánh mắt của anh."
Cô dùng sức nháy nháy mắt, nháy mắt giảm đi sự ẩm ướt. Sau đó tự mình đứng lên, yên lặng lên lầu.
Rất chật vật.